Theo Dấu (2)

Dị Thực

Theo Dấu (2)

Theo Dấu (2)

Bình Dương đã từng là một vùng đất thanh bình, người dân cần cù lao động. Đây là một thành phố mới rất có tiềm năng, cuộc sống vui tươi và nơi được nhiều người dân lập nghiệp hướng tới.

Thế nhưng tất cả đã đổi thay từ khi tên sát nhân hàng loạt Bàn Tay Máu xuất hiện. Người dân không dám đi ra đường, trẻ nhỏ không muốn đến trường, không khí luôn căng thẳng và sự đề phòng của mọi người luôn kéo cao.

Sau đó không lâu chính là sự kiên nhân loại thức tỉnh, kéo theo đó là sự biến mất của tên sát nhân. Người ta cũng dần quên đi những ngày tháng kinh khủng đó, họ lại vui tươi và phố xá lại trở về với sự sầm uất vốn có.

Trong khi khắp nơi loạn lạc vì một số thành phần bất hảo cũng được thức tỉnh, thế nhưng ở Bình Dương lại rất an bình. Dù tên đó đã biến mất nhưng lực lượng công an chưa hề rút đi, họ vẫn canh chừng ngày đêm trên từng tấc đất, điều đó vô hình khiến nơi đây trở thành vùng đất an bình nhất Long Tiên Quốc. Nhứng sự an bình đó sẽ không giữ được lâu, nhất là khi Thanh Dương không muốn điều đó.

Trời đã về đêm, gió nhẹ và trăng thanh làm người ta thấy dễ chịu. Trên con đường nhỏ bé thân quen, Thu Thủy nhẹ cất bước vui tươi, hôm nay cô có hẹn với người yêu của mình.

Nhà Thủy ở là một khu dân cư của người giàu, những ngôi biệt thự với phong cách giống nhau nằm san sát. Cô có thói quen đi dạo sau mỗi bữa ăn, ngắm nhìn những ngôi sao và mơ ước về tương lai tươi sáng của mình.

Đêm này gió mát trăng thanh, lòng cô rộn ràng đến lạ, chỉ lát nữa thôi bạn trai sẽ đến và đón cô đi chơi. Buổi hẹn mà cả hai cùng mong chờ, sau nhiều cố gắng miệt mài của chàng trai, cô đã đồng ý bước vào mối quan hệ này. Tình yêu đầu luôn mang nhiều cảm xúc, nhất là với một tiểu thư mộng mơ.

Bạn trai cô là một thức tỉnh giả, gia cảnh bình thường nhưng rất thương yêu cô. Trong mắt cô anh là người tốt nhất trên đời, chăm chỉ, cầu tiến, thiên phú tốt,... đúng là mẫu bạn trai tiêu biểu của thời đại mới.

Cuộc hẹn xem phim là vào lúc hơn 9h, cô tất nhiên hiểu chàng trai có ý gì khi hẹn vào thời điểm đó nhưng cô không thấy phiền, quen nhau cũng đã lâu, đã chấp nhận là tương lai của nhau thì cũng nên cho nhau chút lợi tức, cô thấy hoàn toàn ổn vì điều đó.

Những ánh đèn trở nên càng heo hắt, bất giác cô nhận ra dưới cột đèn đó, một bóng người như đang chờ đón cô. Bóng người dong dỏng cao, gương mặt bị che kín sau lớp khẩu trang, cánh tay khẽ run lộ ra vẻ gì đó rất xúc động. Cô nghĩ đó chỉ là một người nhà nào đó trong khu này, đây là khu biệt lập và luôn có bảo vệ canh gác, người bình thường thì không thể vào bên trong được.

Cô càng lúc càng gần, bóng người đang khom khom gằm mặt bỗng ngẩng đầu lên, trong giây phút đó, một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu cô.

"Chạy".

Đúng, chính là chạy, ánh mắt thèm khát không chút dấu diếm đang xoáy sâu vào cô. Có cảm tưởng như chỉ cần 1 giây nữa thôi hắn sẽ lao lên cắn xé cô từng mảnh. Không cần suy nghĩ Thủy lập tức quay đầu lại, dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước, cô mong sẽ gặp được một ai đó đi dạo trong công viên này và cứu vớt đời cô.
Nhưng không, sự thật thì luôn nghiệt ngã. Thứ cô chờ được chính là một cảnh giác đau đớn đến tê người, đôi chân rã rời và ý thức như đang chực chờ rời đi.
Cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang xỏ xuyên qua cơ thể mình, miệng cô lắp bắp ra từng chữ.

"Làm... làm... thế nào mà".

Chút thanh tỉnh cuối cùng đã cho cô đáp án mình cần, kẻ này chính là một người thức tỉnh và rất có khả năng hắn chính là tên sát nhân cuồng loạn trong lời người ta đồn thổi.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô tiếc cho đời mình, chút uất ức đan xen hối hận.

_ Giá mà mình không đi dạo, giá mà mình ngoan ngoãn ở nhà chờ người yêu đến đón, giá mà... giá mà... có khi, kết quả đã khác.

Bàn tay buông xuôi báo hiệu một sinh linh đã qua đời. Trần Hoàng Long sững người nhìn tất cả những điều đó, hắn đúng là một tên côn đồ nhưng hắn cũng chưa bao giờ giết người. Lòng hắn ngập tràn cảm giác hối hận, lòng tham đã che mờ đi lý trí của hắn.

"Cô... cô gái, tôi... không cố ý. Tôi... tôi..."

Trăm ngôn vạn ngữ lúc này đều không thốt ra được, nửa muốn quay đầu chạy đi nữa muốn đâm đầu theo cây lao vừa phóng. Cô gái này là một vị tiểu thư nhà giàu, tất nhiên là người nhà sẽ không tiếc gì một liều Vaccine cho đứa con cưng của mình. Hắn đã ngắm tới khu nhà này và chờ đợi rất lâu, hắn chỉ cần một con dê lạc đàn là sẽ thực hiện kế hoạch của mình. Hắn muốn mạnh lên, hắn muốn ăn người.

Nhưng đến khi thực sự làm rồi thì hắn lại sợ, không ai có thể bình tĩnh khi đồng loại đau đớn dãy chết ngay trước mắt của mình, càng khó khăn hơn khi người đó chính là vì mình mà chết.

Long cố nén cảm giác buồn nôn đang chực trào, đây là khu dân cư, dù không mấy đông người nhưng cũng không cho phép hắn mãi chần chừ suy nghĩ.
Cắn chặt răng lại, hắn củng cố quyết tâm của mình.

"Người cũng đã giết rồi, ta đã không có đường lùi. Đừng trách tôi, trách là do cô xui mà thôi. Trong đêm tối như vậy mà cô lại dám bước đi một mình, tôi... tôi sẽ làm ma chay cho cô. Hãy an tâm yên nghỉ và biến thành sức mạnh cho tôi đi".

Hắn ngắm nghiền mắt, đưa răng cắn xuống. Vị ngon và cảm giác sức mạnh trào dâng trong tưởng tượng của hắn cũng không có xuất hiện, chỉ có một mùi tanh hôi cùng sự buồn nôn là vô hạn gia tăng ở trong hắn.

Hắn đứng phắt người dậy, cố nén cơn buồn nôn đang tuôn trào mãnh liệt, hắn không muốn để lại bất cứ dấu hiệu nào của mình ở hiện trường.

"Không, tại sao lại như vậy? Tại sao ta lại không mạnh lên chút nào hết? ED Dương, mày lừa tao. Ta giết người vì cái gì cơ chứ? Aaaaaa".

Cố giữ bản thân tỉnh táo, hắn nhúng tay mình vào đống máu đang tuôn chảy ra từ cơ thể cô gái tội nghiệp. Hắn muốn để lại dấu hiệu bàn tay máu, hắn muốn đổ tội, hắn không muốn dính gì đến vụ này nữa.

Nhưng một lát sau hắn bỗng nhận ra, chỉ với một chút máu bám trên găng tay làm cách nào có thể tạo ra dấu ấn đậm nét như vậy được. Khẽ liếc nhìn điện thoại so sánh, hắn thắc mắc tự vấn.

"Cái dấu này nhìn thế nào cũng giống tự bản thân hung thủ dập nát lòng bàn tay sau đó in lên hiện trường nha? Rốt cuộc là ai điên rồ như vậy? Dùng lực mạnh như vậy hắn không sợ bản thân bị thương để lại chứng cứ hay sao? Hắn không sợ bị kiểm nghiệm ADN ra chứng cứ ah?"

Ngay lúc Long đang phân vân, một giọng nói nhẹ vang bên tai hắn, tiếng nói lướt qua như cơn gió, nó cứ như một bàn tay ai đó đang vuốt ve nơi sống cổ làm người ta bất giác mà rùng mình.

"Ohh, cũng không có khó hiểu như vậy đâu, làm như vậy là được rồi".

Máu từ cơ thể Thu Thủy bốc lên cao và bao phủ lấy bàn tay người thần bí, tiếp đó hắn dùng sức ấn mạnh xuống lòng đường, một dấu tay hoàn hảo in sâu vào mặt đất, máu bắn tung ra làm người ta hoảng sợ.

Hóa ra, máu trong dấu tay chính là máu của nạn nhân, nó được in lên bởi một sức mạnh tuyệt đối, thế nên tên đó mới không có bị phát hiện. Một thoáng vui vẻ vì sự thông minh của mình qua đi, Trần Hoàng Long cứng cả người lại nhìn qua thân ảnh đen ngòm đang đứng bên cạnh mình. Toàn thân hắn bao phủ trong hắc khí vờn quanh, khí chất và áp lực đó làm người ta không tự chủ mà cúi đầu. Kẻ trước mặt đơn giản mà nói không chút nào giống con người, hắn... như là ma quỷ đến từ địa ngục. Hắn chính là Thanh Dương.