Chương 307: Buồn gì? Nó đang vui đây này.
Từ thấp đến cao, Lưu Béo từ từ phân giải toàn bộ các ma tinh thạch ra. Loại nào theo loại đó, cấp nào theo cấp đó. Khi hoàn thành xong các bước, năng lượng của những bột ma thạch bắt đầu thất thoát đi theo thời gian.
Tránh năng lượng thất thoát thêm nữa, Lưu Béo bắt đầu tăng tốc độ, hắn trộn chúng với bùn. Từng phần bùn được tạo ra, bùn này là bùn thép non, được Lưu Béo đặc chế ra trong quá trình rèn vũ khí từ trước đó. Vì thế lò rèn của Lưu Béo mới có tận 3 cái.
Bùn của hắn khác hoàn toàn bùn của Hefaiston, bùn của Hefaiston là bùn đất trộn máu, dùng nó để tạo ra Cổ Tự Ma Pháp. Còn của Lưu Béo là để phủ lên vũ khí một lớp năng lượng ma tinh thạch, giống như khảm thuộc tính vĩnh viễn cho vũ khí mà vẫn có thể đục ra lỗ khảm vũ khí vậy.
Một lò rèn phôi vũ khí, một lò dùng để đốt và nấu các loại thép non thành mớ bùn nhão đỏ hỏn. Lò cuối cùng, cũng là lò có lửa lớn nhất, Lưu Béo để trống nó suốt từ nãy đến giờ, nhưng vẫn luôn tiếp lửa cho nó để nó giữ nhiệt độ hừng hực như bây giờ.
Lần lượt Lưu Béo lấy bùn thép còn đang đỏ, trộn với bột ma tinh thạch hệ Kim cấp Tinh Phẩm lại rồi chét nó lên thanh đao. Sau đó đút vào trong lò rèn chừng mười phút rồi đem ra gõ, bấy giờ bùn bị cháy đen liền rơi ra, lưỡi đao trở nên sáng bóng như bạch kim.
Cứ thế Lưu Béo làm lật lượt theo quy tắc Âm Dương. Ban đầu Kim tức là Dương, nguyên tố sau phải là nguyên tố thuộc Âm. Các nguyên tố thuộc Âm bao gồm Mộc – Thủy – Băng – Ám. Các nguyên tố Dương bao gồm Kim – Thổ - Hỏa – Quang – Lôi - Nham. Trong đó có hệ Phong là vô thuộc tính, nó có thể trở thành cả Dương và Âm, nên dùng để thay thế phần Âm trong các bước ép nguyên tố. Lần lượt các hệ Lưu Béo đúc cho thanh kiếm của mình là Kim – Mộc – Thổ - Thủy – Hỏa – Phong – Nham – Băng – Quang – Ám – Lôi.
Trông Lưu Béo cặm cụi làm, Hefaiston rất mong chờ kết quả của nó. Lão có thể mường tượng ra một chút, cơ thể già nua của lão phấn khích không ngừng, cứ như sắp hồi xuân đến nơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lưu Béo cật lực làm việc mà quên đi sự tồn tại của vạn vật xung quanh. Sự kiên trì, nhiệt tình và khả năng thấu hiểu về nguyên tố của hắn khiến cho các Tinh Linh của Hefaiston phải tò mò vây quanh hắn.
Hefaiston mỉm cười, không hổ là Lưu Béo. Các Tinh Linh quả thật tiếp cận hắn. Tinh Linh tuy là giống loài vui vẻ và tích cực, nhưng cực kì nhạy cảm với cảm xúc tiêu cực. Mà con người chính là giống loài mang nhiều cảm xúc tiêu cực nhất.
Vì thế Tinh Linh thường trốn tránh con người, họa may chúng chỉ hay tiếp cận những đứa trẻ ngây thơ hoặc với Tinh Linh Lửa, chúng hay xuất hiện ở bếp núc và lò rèn của những con người có ít cảm xúc tiêu cực.
Điều này chứng tỏ Lưu Béo là con người tích cực, tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng. Hắn còn hấp dẫn cả Tinh Linh Đất về phía mình.
Lần lượt hai thanh đao được chét lên các bùn thép ma tinh thạch. Khi làm xong, có thể thấy được mười một nguyên tố đang đấu nhau bên trong hai thanh đao. Những tiếng kim loại nứt vỡ liên tục vang lên, song đao vì thế cũng run rẩy liên tục như sắp nứt ra đến nơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Bột ma tinh thạch cuối cùng được phủ lên cùng với bùn đã xong. Những nhát búa cuối cùng được gõ xuống, hai thanh song đao như kết nối với nhau, chính đột ngột dính chặt lại rồi oong lên một tiếng.
Nguyên tố ma thuật xung quanh trở nên nồng đậm, đủ mười một loại nguyên tố mang mười một màu sắc khác nhau lượn đùng đùng xuất hiện. Chúng quay vòng thanh song đao như vũ bão, khí thế ầm ầm, khác hoàn toàn với thế như nước chảy của Bích Thủy Nghê Đao.
Bất quá sau những biến động trên, nồng độ nguyên tố ma thuật xung quanh dần dịu lại. Thanh song đao rơi xuống, nó liền yên tĩnh như một cục đất, không có bất kì biến động nào khác.
"Tạo linh thất bại rồi." – Hefaiston thở dài, tiếc than một hơi.
"Đệ không có ý định tạo ra linh hồn cho nó." – Lưu Béo trố mắt lên, ngạc nhiên nói.
"Thôi đừng đùa nữa, ta thở không nổi đâu." – Hefaiston ôm lồng ngực nói.
"Đệ nói thật." – Lưu Béo nhìn chằm chằm thanh song đao của mình, ánh mắt của hắn rất là nghiêm túc.
Hắn làm tới giờ vẫn chỉ là thử nghiệm, một cuộc thử nghiệm hết sức, thử xem tài mình đến đâu. Còn cái gì mà linh hồn cho vũ khí, Lưu Béo chưa bao giờ nghĩ đến, hắn chỉ tập trung mà làm thôi.
Nhưng khoảnh khắc hoàn thành gần như xong việc tạo song đao, thì thanh song đao suýt chút nữa đã nhập linh. Tuy không hiểu gì mấy, Lưu Béo mặc kệ, hắn còn chưa mài xong đao, đánh bóng với đục lỗ cho nó nữa.
Lưu Béo tiếp tục bắt tay vào làm các bước cuối cùng, mài đao, đánh bóng, đục lỗ xong lại mài, đánh bóng...
Cứ thế cho đến khi hai thanh đao được hoàn thành, chúng óng a óng ánh, nằm yên trên bàn như một con hổ rình mồi. Cặp đao trên bàn mang đến cho Ma Tùng Quân cảm giác rất lạ, vừa lạ lại vừa quen.
Tuy không hiểu cho lắm, hắn đang tưởng tượng ra hàng trăm cách để dùng cặp song đao này. Để minh chứng suy nghĩ vô cớ trong đầu, Ma Tùng Quân tiến đến nhấc thử một thanh đao lên. Lưỡi đao dài 1m2, cán đao nằm luôn bên trong sống lưng của lưỡi đao.
Điều đặc biệt của cái cán này chính là các khớp cấu thành lên nó, cứ như một con rắn vậy. Ma Tùng Quân bẻ nó theo hướng nào, nó sẽ theo hướng đó. Cán đao dài khoảng 30cm, hắn có thể uốn cong, có thể bẻ vuông góc, có thể uốn nó lại thành hình tròn. Thậm chí có thể kéo dài nó ra, tối đa có thể kéo đến 70cm.
Có một cái nấc nhỏ bên hông cán đao, hắn chỉ việc gạt cái nấc đó sang một bên là cán đao cứng như thép, không thể thay đổi hình dạng của nó. Trừ phi là phá hủy nó đi thì may ra. Tiếp đó Ma Tùng Quân ngó sang lỗ khảm của thanh đao này.
Có ba lỗ khảm đều nằm ở phần đầu lưỡi đao, vừa mang tính thẩm mỹ, vừa mang tính hiệu quả. Hiệu quả là vì nó giúp giảm tải áp lực. Thực tế mỗi viên ma tinh thạch đều có độ lớn nhỏ khác nhau, không viên nào đồng đều với viên nào.
Nhưng khi chúng được gắn vào trong vũ khí có lỗ khảm, thì chúng như một cục sắt bị hấp dẫn bởi từ trường các phía, trôi lơ lửng bên trong cái lỗ khảm đó. Bởi thế lỗ khảm vũ khí không bao giờ có thể bị lắp đầy.
Vì cái lỗ khảm được tạo ra ở đầu lưỡi đao cho thấy Lưu Béo đã tiến bộ về mặt kiến thức. Lúc đánh nhau, lực tác động lực rất mạnh, nên các lỗ được tạo ra ở đầu lưỡi sẽ giúp hấp thu một phần nào lực tác động. Tránh cho việc vũ khí bị bật ra khỏi tay.
Lần trước thanh trọng kiếm Lưu Béo làm, lỗ khảm được làm ở gần cán kiếm, nên nó chẳng hấp thu được lực tác động mấy. Thanh song đao này Lưu Béo đã rút kinh nghiệm từ lần trước.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, nếu chỉ như thế này thì Lưu Béo thua cái chắc rồi. Cái vụ rải bột ma tinh thạch lên đao thì sao? Thằng béo kia không giải thích gì cho hắn ư?
Nghĩ thế, Ma Tùng Quân ngó sang Lưu Béo, chỉ thấy Lưu Béo cười cười nhìn hắn. Thế là để cho Ma Tùng Quân hắn tự tìm hiểu ư?
Cầm một thanh không đủ để Ma Tùng Quân cảm nhận được điều gì, Ma Tùng Quân quyết cầm một thanh còn lại. Hắn điều chỉnh tay cầm đao sao cho phù hợp với bản thân. Vì cầm một tay với loại đao lớn thế này, tay cầm tốt nhất nên cong cong ôm vào lòng bàn tay một chút sẽ tốt hơn.
Ma Tùng Quân vung vẩy một chút, không bỏ qua cái thuộc tính của vũ khí trên mặt, hắn muốn tự tìm hiểu trước tiên rồi đọc về thuộc tính vũ khí sau.
Song đao khá nhẹ so với vẻ bề ngoài của nó, tổng trọng lượng hai cây hợp lại chỉ khoảng 80kg. Nhẹ hơn thanh trọng kiếm cũ một chút, độ dài cũng ngắn hơn. Thích hợp để cận chiến tầm gần, thanh trọng kiếm cũ quá nặng, cầm hai tay, nó dài đến tận 1m4 nên tầm đánh xa hơn.
Lúc cận chiến, không đủ khả năng vung, Ma Tùng Quân phải đổi sang đơn kiếm. Nhưng đánh với mấy tên trâu bò như Orc thì đơn kiếm không đủ để gây sát thương lên chúng. Thanh song đao này hoàn hảo, đủ khoảng cách để cận chiến tầm gần và tầm trung.
Ngược lại hắn có thể dễ dàng điều chỉnh cán đao để cầm ngược lại. Một thanh để xuôi lưỡi phía trước, một thanh xuôi lưỡi về phía sau... thích hợp cho các đòn liên kích vòng cung.
Vừa nghĩ trong đầu, Ma Tùng Quân vừa múa vài đường. Hắn tuy chưa từng sử dụng qua song đao, nhưng cũng thấy người ta múa qua một lần, về cơ bản mà nói, song đao cũng không quá khó dùng, thậm chí còn rất thuận tiện.
Dẫu thế, khi múa xong, Ma Tùng Quân phân tích được những điểm lợi trong nó. Còn hại chính là diện tích lưỡi kiếm khá lớn, với cấu tạo của nó, khi chấp hai thanh đao lại, trông nó cứ như tấm khiên vậy.
"Tấm khiên?" – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
Nghĩ thế Ma Tùng Quân lập tức bẻ cong hai tay cầm của hai thanh đao xuống, sau đó đặt chúng sát bên nhau rồi miết hai tay cầm lại. Lúc này hắn chợt nhận ra ở sống lưng đao có khớp nối nỏ, nó tự động dính chặt lấy nhau khi hắn thực hiện hành động chắp chúng lại.
"Lưu Béo... thanh song đao này còn biến thành cái gì nữa?" – Ma Tùng Quân mang theo vẻ mặt không tin được nhìn Lưu Béo.
Thay vì trả lời câu hỏi của Ma Tùng Quân, Lưu Béo lơ mặt đi chỗ khác, làm như không biết. Điều này chứng tỏ vẫn còn cách dùng khác nữa.
Hắn tách rời tấm khiên đao ra, một lần nữa quan sát thanh thật kỹ thanh đao. Sau đó chắp hai thanh đao sát lại với nhau, thành một thanh đao, nó dày hơn và trông cứng cáp hơn. Hơi giống thiên hướng của trọng kiếm.
Đây là một biến thể nữa, nhưng thường quá... còn cái nào nữa không? Ma Tùng Quân suy nghĩ, hắn lại tiếp tục tháo ra, gắn đủ mọi kiểu nhưng không được. Thanh đao không thể dài thêm, chúng không thể nối dài với nhau tạo thành một lưỡi đao dài hơn.
Chỉ có hai biến thể thôi sao? Lúc này Ma Tùng Quân định gắn ma tinh thạch vào xem có gì khác biệt hay không, vô tình lúc đấy hắn nghía sang thanh Bích Thủy Nghê Đao.
Thầy Ma Tùng Quân để ý sang Bích Thủy Nghê Đao, Hefaiston lập tức phản ứng, thốt lên can ngăn:
"Ê Ma Tùng Quân, ngươi tính làm gì thanh đao của ta? Đừng làm bậy, nó có linh trí đấy."
"Linh trí thì sao? Chẳng phải nó là của ta ư?" – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.
Cầm Bích Thủy Nghê Đao trên tay, Ma Tùng Quân cảm nhận được sự hân hoan của nó dành cho mình. Ý chí của thanh đao nào cũng đang hướng đến cặp song đao trên tay còn lại của Ma Tùng Quân.
"Nó sẽ buồn nếu ngươi đem nó ra để thử..."
"Cạch!!"
"Buồn gì? Nó đang vui đây này."