Chương 303: Ma tinh thạch vĩnh cửu.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 303: Ma tinh thạch vĩnh cửu.

Chương 303: Ma tinh thạch vĩnh cửu.


Tinh luyện cho một cục sắt, loại bỏ tạp chất của nó. Sẽ giúp cho nó đạt đến mức độ hoàn hảo mà nó vốn có, loại bỏ khỏi tất cả tạp chất trong nó. Còn nhiệt luyện sau quá trình tinh luyện sẽ giúp cho cục sắt đấy đạt đến cấp độ mới hơn, đa dụng hơn, ở đây nó sẽ thuộc cấp số nhân.

Còn một loại cấp độ dị biệt nữa, giống như Lưu Béo nhiệt luyện trong quá trình tinh luyện. Quá trình này sẽ vừa tinh luyện loại bỏ tạp chất, lại vừa tăng thêm cấp độ cho cục sắt. Trong quá trình ấy nó sẽ tiếp tục loại bỏ những phần yếu nhất trong cục sắt mà chỉ có thể làm cùng lúc hai quá trình này mới có thể thực hiện.

Điều đó vô tình giúp khả năng tinh luyện và nhiệt luyện của Lưu Béo sánh ngang với khả năng tinh luyện, nhiệt luyện của những Tinh Linh đang giúp Hefaiston. Tuy nhiên nó sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, trong quá trình đó chỉ cần làm lệch đi một nhịp, lửa không đủ, tay xuống búa thiếu lực sẽ khiến mọi thứ trở thành công cốc.

Chuyện đó xảy ra Lưu Béo buộc phải làm mọi thứ lại từ đầu. Nhưng may thay, hắn không cần làm những thứ đó lại từ đầu. Bấy giờ kỹ nghệ của cả hai bắt đầu được phô bày ra.

Vì bàn tay của Hefaiston không có tỉ mỉ và khéo léo bằng bàn tay của Lưu Béo, nên đến giai đoạn tạo hình Hefaiston xuống tay rất chậm để tránh sai lầm xảy ra. Cũng vì thế, khi bước đến giai đoạn tạo hình sau nửa ngày, Lưu Béo bắt đầu đuổi kịp được tiến độ của Hefaiston.

Tuy rằng trận đấu này không ép buộc thời gian, nhưng người xong trước sẽ có lợi về mặt khí thế. Kẻ làm sau sẽ phải lo lắng xem đối phương có làm tốt hơn mình không. Nếu đối phương không tốt bằng mình thì không sao, còn nếu ngang bằng hoặc có thiên hướng nhỉnh hơn bản thân nghĩ, thì người đó sẽ gặp bất lợi rất nhiều về mặt tâm lý.

Nhất là người trẻ tuổi như Lưu Béo thì sẽ càng nguy hiểm nữa.

Bấy giờ Ma Tùng Quân đã đánh được một giấc trên ghế bố. Cũng may lúc hai người kia tập trung làm, Ma Tùng Quân lén chạy đi tắm được. Hắn ngủ một giấc dậy mà thấy họ vẫn còn đập búa boong boong.

Xe hủ tiếu của hắn đã được Đại Cathay lái ra ngoài đấu trường. Bên trong ồn quá, không thể để cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ngủ ở đây được.

Sáng sớm, ma tinh thạch Quang hệ trên cao được kích hoạt, ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt hắn. Không còn cách nào khác, Ma Tùng Quân đành gọi cho Đại Cathay đánh xe vào trong để hắn chui vào trú cho đỡ nóng.

Thời gian cứ trôi qua từng giờ, Hefaiston là chủng tộc Thú Nhân, tất nhiên có sức chịu đựng vượt trội hơn so với con người. Nhưng Lưu Béo là một thợ rèn cuồng nghề đến phát điên, có khoảng thời gian hắn rèn liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ.

Nếu không có Yên Nhược Đan tiến đến đút cho Lưu Béo ăn chút gì đó, có khi Lưu Béo đã sớm chết rồi cũng nên. Lần này Yên Nhược Đan cũng làm như thế, chỉ có mình con bé là có thể lại gần lò rèn của Lưu Béo mà không bị ảnh hưởng mấy về nhiệt độ tỏa ra của lò rèn.

Đút cho Lưu Béo ăn một ít bánh ngọt, nước muối để bổ sung rồi Yên Nhược Đan lại đi ra. Chỉ cần đủ để Lưu Béo duy trì sự sống là hết việc. Yên Nhược Đan ngồi trên thùng xe, miệng mút kẹo mút, hai chân đung đưa qua lại, đôi mắt con bé dán chặt vào mấy Hỏa Tinh Linh đang nhảy múa trong lò rèn của Hefaiston.

"Lưu Béo làm gì mà rèn tận hai lưỡi đao thế?" – Ma Tùng Quân nhíu mày nhìn hai lưỡi đao lớn Lưu Béo làm ra.

Lưỡi đao Lưu Béo làm theo phong cách tươi mới, nó góc cạnh, to lớn, cục mịch và sắc bén. Khác hoàn toàn với loại đao thông thường, lưỡi đao hơi bầu ở phần đầu. Thay vào đó đầu lưỡi đao của Lưu Béo lại góc cạnh với nhau cực kì sắc bén.

Thông qua lưỡi đao và cán, Ma Tùng Quân có thể thấy được Lưu Béo đang rèn song đao. Tại sao lại là song đao? Nếu so về độ lớn, nó có thể ngang bằng thanh trọng kiếm cũ, nhưng về độ dài thì không tới. Thế này sẽ làm phạm vi tấn công của Ma Tùng Quân bị ngắn đi so với việc dùng trọng kiếm.

Sau Ma Tùng Quân lại nhìn sang thanh trường đao cán dài. Cán của đao đã được đúc xong, nó là sắt nguyên khối, nhìn cái cách Hefaiston cầm nó mà nổi hết cả cơ bắp lên, đủ thấy nó nặng như thế nào.

Khi nối hai lưỡi và cán lại với nhau xong, Hefaiston tiếp tục tới tiết mục khảm thuộc tính. Lão bắt đầu đục ra những lổ khảm thuộc tính cho Ma Tùng Quân. Quá trình này mất thêm nửa ngày, tiếp đó lão bắt đầu chuẩn bị những viên đá khảm.

Có một loại kỹ thuật đá khảm mà chỉ một mình tộc Minotaur mới có thể làm. Đó là tạo ra thuộc tính vĩnh cửu cho viên ma tinh thạch. Tức, họ sẽ chế tác viên ma tinh thạch bình thường trở thành một viên ma tinh thạch mang theo thuộc tính vĩnh cửu.

Là nó sẽ không bị hết năng lượng, dù cho người sử dụng có ma thuật hay không. Tuy nói là vĩnh cửu, nhưng nếu nó không được hấp thu nguyên tố ma thuật bên ngoài môi trường thì nó vẫn hết nếu ta sử dụng nó liên tục. Vĩnh cửu chỉ là một cách nói cho sang mồm.

Hãy lấy cái mặt trời trâu tạo ở trên trần thế giới lòng đất kia làm ví dụ. Đó là tập hợp của hàng ngàn viên ma tinh thạch cấp Tinh Phẩm, chục viên Cực Phẩm và một viên Tuyệt Phẩm hợp lại. Nhưng nếu chỉ tập hợp lại như thế thì sẽ phải thay ma tinh thạch thường xuyên, chưa kể gây ra lãng phí tài nguyên ma tinh thạch rất nhiều.

Dù tộc Minotaur chẳng mấy khi xem ma tinh thạch là tài nguyên quý giá của mình, nhưng họ vẫn ý thức được rằng cái gì mà phung phí quá sẽ rất nhanh hết. Nên tinh luyện ma tinh thạch để tạo ra ma tinh thạch vĩnh cửu ra đời.

Mặt trời trâu tạo trên kia là tập hợp tất cả những viên ma tinh thạch đã được tinh luyện thành ma tinh thạch vĩnh cửu mà thành.

Khối ma tinh thạch đó sẽ hấp thu nguyên tố ma thuật ở xung quanh, biến đổi nó thành năng lượng của mình để tồn tại. Nó giống như một vật sống vậy, sẽ có lúc mệt, lúc bệnh tại, lúc yếu đuối, lúc khỏe mạnh và lúc già đi rồi chết.

Khối ma tinh thạch Quang hệ lần trước đã tồn tại hơn một trăm năm mới ngã xuống. Với tuổi thọ của một đời người, sử dụng một viên ma tinh thạch có thuộc tính vĩnh cửu trong một trăm năm là đủ để gọi nó là vĩnh cửu thật sự.

Có điều, để tạo ra một viên ma tinh thạch vĩnh cửu ta phải cần ít nhất một viên ma tinh thạch đồng cấp và hàng trăm, hàng ngàn ma tinh thạch cấp thấp hơn để tạo ra nó. Ví như bây giờ, Hefaiston mạnh tay bỏ ra mấy viên ma tinh thạch cấp Cực Phẩm để tạo cho Ma Tùng Quân một số ma tinh thạch loại vĩnh cửu.

Chỉ trừ thuộc tính Ám ra, toàn bộ mười một thuộc tính còn lại đều được Hefaiston cẩn thận làm cho Ma Tùng Quân. Khi nâng cấp thành ma tinh thạch vĩnh cữu, thuộc tính cơ bản chẳng những tăng lên, mà còn có khả năng không tổn thương người sử dụng nếu người sử dụng không có ma thuật.

Lão không động đến thuộc tính Ám vì nó quá thần bí và nguy hiểm để nâng cấp. Làm không tốt sẽ dẫn đến nguyền rủa từ nguyên tố Hắc Ám.

Lúc này đây, Hefaiston thao tác tinh chế ma tinh thạch không hề giấu diếm, như thể muốn dạy nó cho Lưu Béo trước sự chứng kiến của mọi người. Lưu Béo dừng tay lại, đứng một bên quan sát.

Đây là quyết định của Hefaiston, không ai can thiệp vào nó. Bởi món nghề chế tác ma tinh thạch vĩnh cữu chỉ còn một mình Hefaiston là biết. Lão không có đệ tử, nên tới giờ vẫn chưa truyền cách làm đó cho ai. Hiện tại coi như truyền cho Lưu Béo đầu tiên.

Dù là thao tác trước mặt tất cả mọi người, nhưng không phải muốn học là được. Lưu Béo có học được hay không, phải xem mức độ thấu hiểu của hắn về ma tinh thạch.

Khi bày ra cách này trước mọi người, Hefaiston cũng mang tâm ý tuyển đệ tử, truyền nhân cho mình. Bởi lão không còn sống được bao lâu nữa, chỉ cần kẻ nào đủ khả năng tinh chế ma tinh thạch đến một mức độ nào đó sẽ có cơ may trở thành đệ tử của lão.

Cơ hội đó không một ai muốn bỏ qua, vô số Minotaur căng mắt ra nhìn thao tác tay của Hefaiston, trong lòng thầm ghi nhớ lấy từng chi tiết để khi trở về phục dựng lại một lần. Đây là dấu hiệu cho thấy nghề rèn của tộc Minotaur sẽ thăng tiến thêm một bước nữa.

Bởi xưa kia, không có một thợ rèn nào lấy nghề độc quyền của mình ra để biễu diễn cho người khác xem cả. Có thể nói các thợ rèn ích kỷ, nhưng là món nghề kiếm cơm của họ, cũng không thể trách họ được.

Hefaiston lúc trước cũng vậy, đến khi gặp Lưu Béo, suy nghĩ của lão đã thay đổi. Lưu Béo không ngần ngại mà trưng bày ra tất cả mọi thứ hắn có để giao lưu với lão. Nhưng lão vẫn giữ lại một phần tay nghề của mình, bởi lão không phải là một đứa trẻ bị khích chỉ vì thắng thua với một thợ rèn xa lạ như Lưu Béo.

Đổi lại là tộc Dwarf, có thể lão đã tung hết sức, nhưng là con người thì lão vẫn chưa thể tin tưởng được. Ai biết được con người đó có phải đến để lén học các món nghề của lão hay không?

Là một tộc có khả năng nhìn ra được lòng tham của sinh vật khác, nên suốt hai tuần ở chung với Lưu Béo, Hefaiston mới hoàn toàn tin tưởng hắn. Trong khoảng thời gian đó, Lưu Béo chỉ có đam mê với nghề rèn, chỉ muốn học hỏi, phát huy sở trường của mình lên một tầm cao mới mà không hề có bất cứ tạp niệm nào khác.

Sự mong muốn, khát khao của Lưu Béo khiến cho Hefaiston quyết định bày ra cuộc thi này. Vừa để cho Lưu Béo xem toàn bộ tuyệt kỹ của mình, để cho hắn học tập và phát triển, cũng để cho bản thân một cơ hội, tộc Minotaur một cơ hội phát triển hơn với nghề rèn. Bỏ đi lối suy nghĩ cổ hủ trước kia.