Chương 301: Triệu hồi Tinh Linh.
Lưu Béo, hắn vẫn chưa động. Một túi đồ hắn mang về, có rất nhiều khoáng thạch tốt được Hefaiston cho hắn, hắn không dùng mà để dành đó. Trận này hắn sẽ dùng nguyên liệu do Hefaiston cấp cho mình.
Hiện tại hắn vẫn đang suy nghĩ, trước kia hắn đúng là chưa từng hỏi Ma Tùng Quân thích kiếm như thế nào. Ma Tùng Quân khi ấy chỉ muốn một món vũ khí hiệu quả, to lớn để đánh đập quái vật trong thế giới này. Cuối cùng Lưu Béo làm cho Ma Tùng Quân một thanh trọng kiếm như theo yêu cầu...
Phụ thân hắn luôn dạy hắn rằng, "Nếu một ngày con muốn rèn vũ khí cho ai đó bằng cả tâm huyết của mình, hãy rèn theo những gì con muốn. Không một ai hiểu rõ về vũ khí bằng người thợ rèn, vũ khí có thích hợp với người sử dụng hay không, đều nhờ vào ánh mắt của thợ rèn chúng ta."
Lúc rèn thanh trọng kiếm cho Ma Tùng Quân, Lưu Béo phải làm theo vì sợ bị Ma Tùng Quân đuổi đi. Nên thanh trọng kiếm đó hoàn toàn không hợp ý của Lưu Béo. Và đúng như hắn nghĩ, trong quá trình chiến đấu, Ma Tùng Quân phải mất rất lâu thời gian để làm quen với thanh trọng kiếm ấy.
Và nó mang đến cho Ma Tùng Quân rất nhiều phiền phức. Chứng kiến cảnh tượng đó hằng ngày, Lưu Béo luôn tự trách bản thân mình. Nếu khi đó hắn cương quyết thêm một chút, chịu rèn cho Ma Tùng Quân một món vũ khí theo ý hắn thì tốt.
Ngay từ đầu hắn lại chỉ dám rèn một thanh đơn kiếm yếu ớt, thậm chí còn tệ hơn những gì Ma Tùng Quân yêu cầu. Bây giờ hắn cần phải trấn tĩnh lại, hắn đồng hành cùng Ma Tùng Quân hơn nửa năm rồi. Là kẻ chứng kiến Ma Tùng Quân mạnh lên từng ngày, quen với sức chịu đựng, tính cách và cả sở thích của Ma Tùng Quân.
Và rồi Lưu Béo đứng dậy, đi về phía đống khoáng thạch được chất đầy dưới đất. Hắn bắt đầu lựa chọn, dù lựa chung với Hefaiston đi nữa thì hắn và lão ta vẫn không lấy trùng đồ của nhau. Dù có trùng thì số lượng vẫn dư cho cả hai.
Trước giờ Hefaiston chưa từng đấu hết sức với Lưu Béo, mà lão ta chỉ đấu công bằng với Lưu Béo. Lần này thi thố trước sự chứng kiến của tộc đàn mình, Hefaiston bắt buộc phải tung hết sức bởi lời nói ngông cuồng ban nãy của tay thợ rèn loài người trẻ tuổi kia.
Lưu Béo chưa vội chọn đá, hắn bắt đầu thổi thêm lửa cho lò rèn của mình to lên. Trước đấy hắn đã đốt sẵn lò rèn, để chuẩn bị cho trận đấu này.
Bên kia Hefaiston chọn xong đá, liền đặt tất cả sang một bên rồi ngắm nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt soi xét. Khiến cho Ma Tùng Quân rợn hết cả tóc gáy, nhưng vẫn phải làm bộ đứng yên đó. Cảm thấy nhìn chưa đủ, Hefaiston còn tiến tới, sờ sờ bóp bóp bàn tay và cơ bắp Ma Tùng Quân hết một lượt.
Ma Tùng Quân khổ sở chịu đựng cho một con trâu hình người sờ soạng. Hiện tại hắn muốn đi tắm lắm rồi, vẫn phải nhịn để tránh người ta hiểu lầm.
"Phừng~~~!!!"
Ngọn lửa trên lò rèn của Lưu Béo bắt đầu bùng cháy lên dữ dội, ánh lửa tỏa ra làm đỏ cả đấu trường. Nhưng như thế vẫn chưa là gì so với Hefaiston, bởi lão ta còn kinh khủng hơn thế này nhiều.
Hefaiston bây giờ mới bắt đầu thổi lửa cho lò rèn của mình, sau đó liền chấp hai tay lại, dưới chân lão hiện ra hai vòng tròn ma thuật chồng chất lên nhau. Một cái hệ Thổ, một cái hệ Hỏa ở bên trên. Bấy giờ vòng tròn hệ Thổ như sống lại, nó chạy ra khỏi chân của lão mà tiến đến đống khoáng thạch lão đã chọn lửa.
Vòng tròn sáng lên ngay sau đó, làm cho những khoáng thạch bắt đầu phát sáng. Mơ hồ người ta có thể thấy được những người tí hon đang phát sáng lên xung quanh khoáng thạch.
"Là Tinh Linh, Tinh Linh thật kìa?"
"Không ngờ ngài Hefaiston có khế ước với Tinh Linh. Thế này Thú Nhân tộc chúng ta còn sợ ai nữa? Ha ha ha..."
Có vài ba tên Minotaur và Karlik trên khán đài nhịn không được thốt lên. Kèm theo đó là sự vui mừng và hân hoan.
Lưu Béo ngạc nhiên nhìn sang, làm sao lại có Tinh Linh ở đây? Chẳng lẽ cái vòng tròn ma thuật kia là vòng tròn triệu hồi Tinh Linh? Như thế chẳng phải nói rằng vòng tròn hệ Hỏa còn lại sẽ triệu hồi ra Tinh Linh Hỏa?
Và đúng như Lưu Béo nghĩ, cái vòng tròn hệ Hỏa tách ra khỏi chân Hefaiston mà chạy đến lò rèn của lão ta. Bấy giờ ngọn lửa trong lò rèn của Hefaiston vốn đang cháy hừng hực thì đột nhiên an tĩnh lại. Làm cho lửa trong lò của Lưu Béo cũng bị ảnh hưởng theo.
Chuyện này vượt quá nhận thức của Lưu Béo, hắn là kẻ đang khiển lửa nên hiểu hơn hết ngọn lửa mình đang sử dụng bùng cháy đến cỡ nào. Tinh Linh Hỏa, nhất định là do Tinh Linh Hỏa.
Cái lão già này, không hề nói cho hắn về khế ước Tinh Linh. Lúc trước chỉ nói cho hắn vị trí của Tinh Linh sinh sống. Giờ này Lưu Béo phải suy nghĩ lại, lão Hefaiston khọm kia có chỉ đúng chỗ hay không, hay lại lừa người. Cái gì mà Minotaur thật thà chất phát, ra là còn lắm chiêu không kém gì Goblin.
Toàn trường im ắng, thi thoảng ta nghe được tiếng lửa kêu tách tách, rồi tiếng nói chuyện xôn xao. Tiếng nói chuyện đó không đến từ bất cứ ai có mặt tại khán đài này cả, không một ai nói, nhưng bên tai như vang lên tiếng xì xào, tiếng xì xào đó nghe như là tiếng cười đùa, rồi càng lúc càng trở nên ồn ào.
Ngọn lửa trong lò rèn của Hefaiston đột nhiên phừng ra, vô số Tinh Linh bé tí hon bằng bụm tay thi nhau nhảy múa trên ngọn lửa. Nó nhảy đến đâu, lửa cháy đến đó. Lạ thay, lửa không hề tạo ra sức nóng. Như thể toàn bộ sức nóng đều chảy vào cơ thể của các Tinh Linh kia.
Các Hỏa Tinh Linh bắt đầu bay lên bầu trời, múa thành thành một cái vòi rồng chạy thẳng lên trời, khiến cho cả thế giới tối tăm dưới lòng đất đột nhiên sáng rực lên. Những Tinh Linh Hỏa trông như những đứa trẻ mặc áo dài quá chân, chúng vui chơi, kéo ngọn lửa trên cao một lúc sau, chúng thấy đã đủ.
Sau đó liền kéo ngọn lửa xuống dưới mặt đất, rồi chui vào lại trong lò rèn của Hefaiston. Bấy giờ ngọn lửa bên lò của Lưu Béo mới bình thường trở lại. Còn các Tinh Linh Hỏa thì vẫn nhảy múa bên trong lò rèn của lão Hefaiston.
Về phía các Thổ Tinh Linh. Thổ Tinh đang loại bỏ cặn đất bên trong khoáng thạch, sau đó đưa đến tay Địa Tinh để chúng cường hóa khoáng thạch lên một tầm cao mới. Bởi mới nói, cho dù dùng chung một loại khoáng thạch, thì với sự trợ giúp của các Tinh Linh, Hefaiston vẫn có lợi thế hơn gấp nhiều lần.
"Định ngó đến bao giờ?" – Ma Tùng Quân hô lên một tiếng.
Nghe thế Lưu Béo lập tức lấy lại tinh thần, hơn hết, hắn nở thêm một nụ cười đầy hưng phấn. Đúng rồi, cái cảm giác áp bức này, hắn muốn cái cảm giác áp bức này. Phải có áp lực thì Lưu Béo hắn mới có thể rèn ra được món vũ khí tốt nhất được.
"Tinh thần của Lưu đệ cứng đấy ha ha." – Hefaiston cười lớn một tiếng.
Sau đó lão bắt đầu lấy những viên ma tinh thạch được Thổ Tinh và Địa Tinh làm qua. Khi vừa mới bắt đầu, Hefaiston đã gần xong bước tinh luyện khoáng thạch, lão bắt đầu nung nóng tất cả khoáng thạch lên, trộn vài loại khoáng thạch đen lại với nhau.
Khi đã trộn được tất cả chúng lại thành một cục sắt đỏ hỏn, lão bắt đầu tạo hình cho cục sắt trên tay. Một cây búa khổng lồ được nhấc lên, nó to bằng cả cái đầu của Hefaiston.
"Đùng đùng đùng đùng!!!!"
Mỗi một nhát búa gõ xuống, khiến cho mặt đất cũng phải rung vang lên thùng thùng theo từng nhịp búa. Thể hiện cho sức lực khủng bố của tộc Minotaur trước mấy người Ma Tùng Quân.
Lúc này để hoàn toàn hòa quyện các thành phần sắt khác nhau lại làm một thì phải cần tiếp sự hỗ trợ của các Thổ Tinh và Hỏa Tinh. Hai Tinh Linh này sẽ cùng nhau nung nóng và dịch chuyển các phần tử của khoáng thạch lại làm một. Trở thành một loại khoáng thạch mới, rắn chắn hơn ban đầu.
Quá trình này vẫn được xem là quá trình tinh luyện sắt. Và đây đối với Hefaiston chỉ là bước đầu tiên, nó còn cả một quá trình dài dằng dẵng phía sau nữa....
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hefaiston sớm đã bắt đầu công việc của mình, còn Lưu Béo thì vẫn đang lay hoay đốt lò và lựa khoáng thạch, vẫn chưa bắt tay vào tinh luyện khoáng thạch. Toàn trường ngoài tiếng ăn chóp chép ra thì chỉ toàn bộ đều tập trung vào hai thợ rèn phía dưới.
"Dù không hiểu cho lắm, nhưng cái lão Hefaiston kia đang thắng thế Lưu Béo thì phải." – Đại Cathay ngồi ăn bên cạnh, thở dài một tiếng nói.
"Lưu Béo nhất định sẽ thắng, đệ tin hắn. Bao tay của hắn cho đệ, đến giờ vẫn dùng tốt." – Tí Hai Ngón cười hề hề nói.
Nhưng Đại Cathay lại nhìn Tí Hai Ngón bằng ánh mắt đáng thương. Rõ ràng cái bao tay đó lúc mới rèn ra, Lưu Béo không vừa ý nhất, thậm chí còn muốn vứt nó đi. Bởi khả năng của nó không đạt như kỳ vọng, thi thoảng còn chập mạch như cái điện thoại liệt màn hình, chỗ bấm được chỗ thì không.
Một kẻ nghèo như Tí Hai Ngón, đời nào có được đôi bao tay ma thuật đàng hoàng để xài. Tiền ăn còn không có, đến cái bao tay cũng chỉ là dạng thường nhất trong cái loại thường, là cái loại mà chỉ Ma Pháp Sư học đồ mới dùng. So ra cái bao tay của Lưu Béo tuy nắng mưa thất thường nhưng ít ra vẫn là cấp độ Tím.
Thấy thường của bao tay đó là khi nào nó không thích, nó sẽ giảm mạnh chỉ số xuống còn cấp độ Lam. Đôi bao tay quỷ dị như thế, người ta sớm đã vứt, Tí Hai Ngón lại xem nó như là bảo bối.
"Sao tới giờ Lưu Béo vẫn cứ lề mề vậy... hắn không tính rèn hay sao? Cavell, ngươi thấy Lưu Béo rèn qua lần nào chưa?" – Dewitt đứng quan sát ở đằng xa, lắc đầu nói.
"Một vài lần, lúc đó ta đến đưa cây rìa của ta cho Lưu Béo xem. Có chứng kiến vài cuộc đọ sức của hắn và Nhị Trưởng Lão." – Cavell nói.
"Kết quả thế nào?" – Dewitt ồ lên một tiếng.
"Mấy trận ta thấy, tất cả đều hòa." – Cavell cười khổ.
"Cái gì? Làm sao có thể hòa được... chẳng lẽ trưởng lão Hefaiston nhường hắn hay sao?" – Dewitt ngạc nhiên không thôi....
Fact: Ở thế giới dưới lòng đất này cũng phân biệt sáng và tối theo thời gian thực ngoài kia, viên ma tinh thạch khổng lồ trên trần được thắp lên mỗi khi trời sáng và được tắt đi khi trời về tối. Tất nhiên làm thế là để tiết kiệm năng lượng rồi.
Viên ma tinh thạch như mặt trời, thực tế không phải là một viên ma tinh thạch mà là nhiều khối ma tinh thạch kết nối lại với nhau thông qua một dạng ma thuật kết hợp của Thú Nhân tộc. Công dụng của nó không khác mặt trời ngoài kia là bao.