Chương 4: Dược Lão Động Tĩnh
Sau gần một canh giờ (Share: 1 canh giờ = 2 giờ. Bắt đầu từ 21 giờ đến 23 giờ là canh thứ 1, cứ thế mà tính....) hấp thụ linh khí thì đấu khí trong cơ thể hắn đã khôi phục hoàn toàn, chiếc nhẫn cũng dừng hấp thụ, lại chờ về chiếc nhẫn đen kịt và lạnh lẽo.
Cuối cùng Tiêu Viêm cũng hiểu, có lẽ khi cơ thể luyện tập mệt mỏi, cạn kiệt đấu khí thì lúc Tiêu Viêm khôi phục đấu khí thì lượng linh khí hấp thụ vào là rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với cấp độ đấu khí Tam Đoạn của Tiêu Viêm hiện tại, có thể so với tốc độ hồi phục đấu khí của người cấp độ đấu khí Cửu Đoạn. Do vậy mà hắn không cần phải đạt cảnh giới cao, nhưng với cách luyện tập hiện tại vẫn có thể giúp cho dược lão hấp thụ đấu khí của ta để khôi phục linh hồn lực.
- Xem ra lý thuyết của hắn ta không sai, hi vong Dược Lão sớm tỉnh lại a, thật là chờ mong.
Vào lúc này trong cơ thể của Tiêu Viêm có một tiếng nổ vang, làm toàn thân hắn run run, hắn biết đây là gì, là cơ thể hắn muốn đột phá a, hai mắt nhắm lại, một luồng hỏa đấu khí bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, toàn thân hắn chuyển đến một hồi tê dại, xen lẫn cảm giác phiêu phiêu, một lát sau mọi thứ chở lại bình thường, nhưng Tiêu Viêm vẫn còn chìm sâu trong não hải của hắn, thật lâu sau, khi trời gần sáng, có tiếng gà chống gáy ò ó o, tiếng chim hót liu lo liu lít.... Tiêu Viêm mới chậm rã mở mắt, thở ra một hơi dài. Lúc này hắn đã đột phá lên Tứ Đoạn đấu khí rôi, nhưng hắn lại không hề cảm thấy hài lòng chút nào, hắn quyết định phải thăng cường luyện tập, nhanh tróng thức tỉnh dược lão a.
Vẫn như mọi khi, Huân Nhi lại đến gọi tôi dậy, mặt mũi chưa rửa xong, nhưng mà thôi, vẫn đứng! Dậy luôn, bước đi ra ngoài.....
- Ô! Tiêu Viêm ca ca, ca ca lại đột phá sao?
Tiêu Viêm nghe vậy cũng cạn lời, không biết vì cái gì mà con bé này có thể nhìn ra đẳng cấp của mình, haizz kệ đi vậy.
- Ù, đúng rùi, Huân Nhi giỏi quá, lại đây ca ca thưởng cho nào.
Vẻ mặt dâm dê, đê tiện được giả tạo bằng nụ cười hiền từ của Tiêu Viêm, được hắn thể hiện thành thục đến nỗi hắn xứng đáng đoạt giải siêu diễn viên suất sắc của năm.
Cơ mà con bé này là Huân Nhi a, nàng thừa biết hắn nghĩ cái gì, nên nàng liền hiện lên vẻ mặt bực tức, hai má phùng lên nói:
- Tiêu Viêm ca ca xấu xa, không nói truyện với Tiêu Viêm ca ca nữa, chiều nhớ phải dẫn muội cùng Tiêu Mi đi chơi đấy, nếu không ta sẽ mách Tiêu Ngọc tỷ tỷ nơi ca ca luyên tập.
Nghe thấy vậy Tiêu Viêm cũng không cảm thấy lo lắng gì, hắn tự tin dù không đánh lại nàng thì cũng dư sức để chạy đi, hừ đợi ta đột phá đến Ngũ Đoạn thì phải cho nàng biết tay a, nghĩ đến đây, hắn lại không khỏi nhớ lại hình ảnh dưới thác nước của Tiêu Ngọc, thật sự là đầy mị hoặc a, nhất là đôi chân của nàng, trắng nõ, thẳng dài, cặp mông đầy đặn, no đủ ah càng nghĩ càng muốn được xoa nắm nhào nặn một trận a. Hắn vừa đi vừa tưởng tượng, đầu thì lắc lắc, miệng thì chép chép.
Còn lúc này thì Tiêu Ngọc vừa đi tắm sớm về nhìn thấy Tiêu Viêm, thì đang định đuổi tới thì nhìn thấy hành động của Tiêu Viêm đi thẳng về phía mình, đã thế đầu không ngừng lắc lắc, nàng nghĩ thầm tên này thật đang giả vờ mà thôi, vậy là nàng liên đứng ra giữa đường, hai chân rạng rộng bằng vai, hai tay vắt ra sau lưng, đầu ngước nhìn lên trời góc 45 (độ) tựa như không thấy Tiêu Viêm để xem hắn có dám đến đi ngang qua người nàng không.
Còn Tiêu Viêm thì vẫn chưa biết gì, vẫn đang trong tưởng tượng, đã thế còn bước đi nhanh hơn tiến thẳng về phía trước.
- Phốc...ùm..um.
Tiêu Viêm mở mắt ra thì thấy một đôi mắt khác, bốn mắt nhìn nhau, bốn bờ môi dính sát nhau, hai người cứa như vậy ngây ngốc.
- Ùm um.......
Tiêu Viêm hai tay không biết từ lúc nào đã đưa xuống hai mông nàng bóp bóp, còn Tiêu Ngọc bị hành động của Tiêu Viêm kích thích liền rên lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt mê li. Tay Tiêu Viêm liền di chuyển đến vùng đất cấm thì tâm hồn Tiêu Ngọc liền khôi phục lại, hai tay đẩy Tiêu Viêm ra, còn Tiêu Viêm cũng hiểu được mình vừa là chuyện gì, "thôi xong" đó là nhận thức của Tiêu Viêm, đây là chính thức gây thù với cái cô gái điêu ngoa này rồi. Hắn chử thề thế nào lại đụng phải con la sát này vậy, thật sự là quá cmn đen đi í.
"Chạy" đúng chạy là thượng sách, nếu không ả ta sẽ lột da, dóc xương mình mất, lần này khiến con la sát này điên lên thật rồi, chay đi là tốt nhất, bảo toàn toàn vẹn tính mạng là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng lúc này đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo hơn, cảnh giới mình chỉ kém nàng một bậc mà thôi, với lại nếu mình chạy thì có thể chạy cả đời được sao, còn nàng sau này cũng sẽ là một trong các nữ nhân của hắn a, nàng bây giời chắc chắn là đang rất ủy khuất, sao mình có thể chỉ lo nghĩ cho mình mà lại không quan tâm đến cảm giác của nàng, nàng cũng có thể coi là nữ nhân của mình rồi mà, dù sao cái gì không nên thấy cũng đã thấy hết rồi, cái gì không nên sờ cũng sờ qua rồi, ừm phải cho nàng và mình một cái xác định rõ ràng quan hệ mới được.
Lúc này gương mặt của Tiêu Ngọc biến đổi liên tục, có khó xử, có giận dữ, có thẹ thùng. Không đợi Tiêu Viêm mở miệng thì nàng rút ra một trường tiên(roi da ý, dây thừng) dài tầm 3m, nhưng lại không xuất thủ ngay mà ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm lúc này cũng cắn răng tỏa ra đâu khí hùng hồn lao thẳng về phía Tiêu Ngọc, bị bất ngờ Tiêu Ngọc chỉ kịp dương hai tay lên che trước ngực, Tiêu Viêm lao thẳng vào Tiêu Ngọc, khóa hai tay nàng lại, vào theo quán tính đè nàng ngã xuống đất. Bị Tiêu Viêm đè xuống như vậy, Tiêu Ngọc hiện lên vẻ tức giận, ra sức dãy dụa hòng thoát ra, nhưng nào dễ như vậy. Tiêu Viêm hai mắt trừng nàng quát lớn:
- Ngươi mà không nằm yên ta sẽ cưỡng gian ngươi đây.
Nghe vậy Tiêu Ngọc hai hàng nước mắt rưng rưng chảy dài xuống, miệng không hé nửa câu, nằm yên để Tiêu Viêm tùy ý đè ở trên. Tiêu Viêm giờ chỉ 5 tuổi nhưng chiều cao đã cao bằng gần Tiêu Ngọc rồi(Bug nhé, sau này Tiêu Viêm sẽ được bug để tăng nhanh cảnh giới, lớn nhanh như thánh dóng luôn, để mà đi làm việc người lớn ahihi), cho nên nếu người khác thấy cảnh này sẽ nhầm tưởng là hai người đang chới xếp hình chứ không phải là hai đứa con nít đang chới chò tập làm người lớn(hình như có chút giống nhau?).
Thấy mình đã khống chế được ả la sát sát này thì cũng thở ra một hới, xem ra Tiêu Ngọc thực sự thích mình a, nghĩ lại mình là thiên tài của Tiêu gia cộng với vẻ ngoài có chút tiểu soái ca như vậy, bảo sao con em trong gia tộc không thích mình được cơ chứ.
- Ngoan ngoãn từ đầu có phải là tốt không.
Tiêu Viếm nói thế song hắn liền dung đấu khí của mình để phong tỏa đấu khí của Tiêu Ngọc lại, sau đó hắn ngồi dậy, lật úp người nàng lại để lên trên hai cái đùi của mình, rồi "Bal…" vỗ thẳng vào cập mông của Tiêu Ngọc.
- Đây là vì nàng dám đánh đuổi bổn thiếu gia.
Chỉ thấy nàng "ùm" một tiếng, thấy vậy Tiêu Viêm làm thêm ba cái nữa nhưng nàng cũng chỉ rên nhẹ nhẹ, hắn biết là có gì đó sai sai rồi a, với tính cách của Tiêu Ngọc thì sao không có mắng chử mình cơ chứ! Căng.
Hắn thấy không ổn thật rồi, bèn chuyển sang vuốt ve cặp mông ngọc của nàng, sao đó ôn nhu hỏi:
- Đau lắm phải không, là tai sai, cho ta xin lỗi tỷ tỷ được không?
Nàng cũng không có chả lời hắn, vẫn cứ nằm im như vậy, lồng ngực của nàng có đôi lúc nấc nghẹn, là nàng đang khóc, nhưng là khóc không thành tiếng. Thấy nàng tiếp tục im lặng, hắn thấy lo a, nếu mà để nàng ghi hận thì căng a, với con người chua ngoa như nàng thì sẽ giận rất là lâu à, mình mới 5 tuổi thôi à, vẫn phải ở lại Tiêu gia 5-7 năm nữa à nha, chẳng lẽ mấy năm này mình phải đề phòng một kẻ thù như nàng hay sao, cho dù có mạnh hơn nàng mình cũng không thể làm gì được a. Haizz, chỉ có thể là như vậy thôi………
P/s 1: Mình viết song, cũng kiểm tra lại, nhưng cũng không tránh hết được lỗi chính tả, haizz, ngoài đời chữ thì xấu, vào đánh máy thì toàn sai chính tả. Do vậy có gì sai sót rất mong được các đạo hữu thông cảm.
P/s 2: cảm ơn các bạn đã đọc, hãy cho ý kiến ở phần bình luận nếu bạn có bất khì thắc mắc hay abcxyz gì đó nhé, mình sẽ cố gắng để hoàn thiện tác phẩm này theo mong muốn của các bạn.