Chương 3: Bắt Đầu Luyện Thể
Đang lúc muốn liều mạng đấu với cô vợ tương lai một trận thì có nhị ca Tiêu Lễ ra mặt nói:
- Tiêu Ngọc biểu muội, ta thấy Tiêu Viêm còn nhỏ a, còn nhỏ vậy thì làm sao chịu trách nhiệm với muội được chứ Ôhihihi.
Nghe thế làm Tiêu Viêm mừng hụt, ai ngời được nhị ca của mình cơ hội như vậy, thấy người ta cháy nhà thì nhảy vào đổ thêm tí dầu nữa chứ, còn Tiêu Ngọc thì khuôn mặt sát khí liền tan biết thay vào đó là một khuôn mặt đỏ ửng nhè nhẹ, còn có thêm vẻ e thẹn. Nhưng chỉ là chốc lát thôi, ngay lập tức thay vào đó là vẻ lạnh lung giả tạo đến hoàn mỹ, mà không thể hoàn mỹ hơn. Thấy vậy Tiêu Viêm nhận ra rằng dù là con gái thời đại nào cũng vậy a, lật mặt như lật trang giấy như nhau a(nói vậy thôi, chứ không có ý đả động chị em phụ nữ đâu nhé).
- A Tiêu Ngọc ơi là Tiêu Ngọc, đừng tưởng ngươi đấu khí Ngũ đoạn là ta phải sợ ngươi, bổn thiếu gia chỉ thấy tiếc là sinh sau đẻ muộn hơn ngươi a, Nếu có thời gian thì ta chắc chắn sẽ đánh bại được ngươi.
Thấy Tiêu Viêm nhàn nhạt nó vậy, lại mang theo vẻ mặt giả tạo tiếc hận nhứ thế, Tiêu Ngọc rất muốn đánh cho hắn một trận cho hả dận nhưng hắn nó thế Tiêu Ngọc cũng thấy đúng ha, năm nay mình 10 tuổi mà hắn có 5 tuổi mà thôi, thật sự là không công bằng với hắn a.
- Thôi được, hôm nay bổn cô nương tạm tha cho ngươi, nhưng ta khuyên ngươi khi gặp ta tốt nhất là đi dường vòng, ngàn vạn lần đường để ta bắt được ngươi nha, nêu không để ta bắt được ngươi thì ngươi sẽ rất thê thảm đấy. hừ!!
Tiêu Ngọc nói song thì hừ lạnh một tiếng sau đó liền quay mặt đi, không them để ý ai cả. Tiêu Chiên cũng thở dài bất dắc dĩ a, sau đó ra lệnh cho mọi người giả tán. Ông cũng không hỏi thăm sức khỏe hay sự tình ngày hôm qua nữa, dù sao có sức đi trêu chọc người khác thì khẳng định hắn còn khỏe chán, chỉ dặn dò hắn vài câu sau đó đi về phía đại sảnh.
Tiêu Lệ thấy không có kịch vui để xem nữa thi cũng bỏ đi, trước khi đi cò cố trêu trọc hắn.
- Tiểu Viêm tử, xem ra Tiêu Ngọc thật sự thích ngươi đó nha, ngươi nên nhân cơ hội này mà nắm lấy đuôi ngọc của nàng đi hahaha!
Thấy vậy Tiêu Viêm cũng đành cạn lời với nhị ca của hắn rồi, may mà mình là thằng trọng sinh chứ nếu không là đứ bé 5 tuổi thật thì 100% nghe lời ca ca mà đi nộp mạng a, đang miên man xuy nghĩ phải làm sao để thoát khỏi Tiêu Ngọc thì Huân Nhi bên cạch kéo kéo tay áo hắn, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Tiêu Viêm Ca ca thật là xấu xa, lại đi nhìn lén người khác tắm, chẳng lẽ Tiêu Viêm lẽ ca ca thật sự không quan tâm đến muội nữa sao, Tiêu Viêm ca ca thực sự thích Tiêu Ngọc tỷ tỷ sao.
Haizz gì vậy nè, hắn nhìn bên cạnh hắn Huân Nhi lúc này mới bốn tuổi mà thôi, nhưng xuy nghĩ sao giống thiễu nữ đang ghen vậy nè.
- A Huân Nhi, sao có thể chứ, Tiêu Ngọc không tìm ta phiền toái thì ta thật sự tạ ơn trời đất không hết a, sao ta có thể thích Tiêu Ngọc cái nữ nhân phiền toái đó chứ, à đúng rồi Huân Nhi chúng ta đi về tiểu viện tìm Tiêu Mị muội muội rồi đi ra ngoài chơi thôi.
- Vâng!
Huân Nhi liền không hỏi nhiều đồng ý luôn, trên khuôn mặt nàng treo lên một nụ cười tươi như hoa, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơi cộng với làn da tuyết trắng như vậy cũng không quá khó đoán sau này lớn lên sẽ là một đại mỹ nữ a, haizz sao này lớn lên sẽ không biết hại bao nhiêu nam nhi vì nàng mà tìm hắn gây phiền toái đây. Cơ mà đến càng đông càng tốt á, dám đánh chủ ý tới nữ nhân của ta thì chuẩn bị đi ăn tết dài dài với Diêm Vương đi là vừa, hắn liền gác truyện với tiêu ngọc qua một bên, sao đó dẫn hai tiểu mỹ mi đi chơi cả một ngày.
Lại một ngày nữa trôi qua, lúc này trời tối đen, trên bầu trời có nhiều ngôi sao sang lung linh, đôi khi có nhiều ngôi sao bay xuất hiện giữa trời đêm trên nền những đám mây tinh vân nhạt nhạt, khoảng giữa đêm khuy, Tiêu Viêm lúc này đang ngồi ở trên một tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, hắn đang cảm nhận được từng luồng đấu khí chảy dọc xuôi trong cơ thể hắn, sau hơn 2 ngày hắn cũng đã quen với cơ thể này và các vận hành đấu khí để tu luyện. hắn thấy thật kì diệu mặc dù đã đọc rất nhiều truyện về tu luyện nội công hay thứ tương tượng, nhưng cảm giác được trải nghiệm thực sự là khác hẳn so với tưởng tượng a, hắn đã xác định được đấu khí của hắn hiện tại là tam đoạn đỉnh phong. Lúc này hắn liền nhớ đến việc mà hang đêm hắn vẫn hay làm, thấy vậy hắn liền chạy xuống núi, đi tới một căn phòng hắn nhẹ nhàng, ró rén cạy cửa sổ nhảy vào, sau đó hắn vội vàng cởi hết quần áo ra, và nhảy lên……………….. cao sau đó rơi ngay vào một thùng ngước mà hắn dã chuẩn bị từ trước, bắt đầu thanh tẩy bản thân a:))
Sau khi tắm song hăn mới mặc quần áo đi qua phòng của Huân Nhi để truyền đấu khí cho nàng, dù biết là không có tác dung gì với nàng, nhưng với hắn là có mục đích duy nhất là từ từ chinh phục nàng a. để sau này nàng nguyện sống chết vì hắn ahahaha.
Sáng sớm hôm nay hắn chưa kịp mở mắt thì Huân Nhi vẫn như thường ngày đế gọi hắn dậy, vừa nghĩ về tương lai sau này hắn lại càng thấy ấp áp, ít nhất hiện tại tốt hơn so với khiếp trước rất nhiều, có nhười để hắn lo lăng, có mục tiêu để hắn phấn đấu, có những người lo lắng quan tâm hắn, hắn thầm nhủ "phải chở thành cường giả, phải đạp chân đến đỉnh phong, chỉ có như thế mình mới có thể bảo vệ được người mình yêu, bảo vệ được gia đình của mình, nhất đị phải là kẻ số một nếu ta đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất".
- Huân Nhi, muội có biết là muội đã phá một giấc mơ đẹp của ta không hả!!
- A! Tiêu Viêm ca ca mơ thấy gì vậy?
Huân Nhi tò mò hỏi, nhì vẻ mặt Kawaii của cô bé, Tiêu Viêm lại nổi hứng trêu chọc cô bé.
- À, ta mơ thấy Huân Nhi muội cùng tao đang động phong hoa trúc ý a, lúc đó ta đang định cởi….
- A! không them chơi với Tiêu Viêm ca ca nữa, Tiêu Bá phụ nói một tháng nữa là tổ chức lễ thành nhân, đến lúc đó sẽ phải khảo thí thiên phú, Tiêu Viêm ca ca nhất định phải đến.
Nói xong nàng mang theo đôi má đỏ ửng hồng, đôi môi cười duyên bỏ chạy, Tiêu Viêm cười cười sau đó đi lên sau núi, bắt đầu những ngày tháng đau thương của luyện thể.
Khế hoạch tuy luyện rất đơn giản, chỉ là luyện tập thể lực nên hắn chạy 400 vòng quanh núi, sao đó là đến màn hít đất 1000 cái, kéo xà đơn 5000 cái.
Hai cái chạy và hít đất đì đơn giản thôi vì hắn đang rất hăn hái a, cứ thực hiện hoàn thành một phương pháp thì hắn sẽ nghỉ ngơi một giờ, với lại trong cở thể có đấu khí nên người bình thường không thể so sánh được, hơn nữa hắn là trẻ con nên trọng lượng cơ thể của hắn là không đáng kể, khi thực hiện đến giai đoạng kéo xà đơn đến cái 2018 thì hắn bắt đầu thấm mệt, thế nhưng hắn có thể dùng đấu khí để duy trì. Đến đầu buổi trưa thì hắn thực hiện xong, cơ thể hắt mệt rã rời, sao đó về tiểu viện ăn cơm nước no nê xong hắn lại cùng Huân Nhi và Tiêu Mị chơi đùa cùng nhau, đến tối hắn lại lên sau núi tu luyện đấu khí, gần sang thì đến phòng Huân Nhi truyền nội công…
Vòng lặp cứ như vậy diễn ra được 7 ngày, đến ngày thứ 8 hắn đã bắt đầu hoài nghi về nhận định của mình là những gia đoạn tu luyện đấu khí đầu tiên chỉ chú trọng luyện thể mà thôi, cảm thấy hiệu quả chưa thực sự rõ rang, hiện tại trời gần sáng, hắn vừa đi thăm gái về, lúc này cơ thể hắn đã cạn kiệt đấu khí, hắn liền ngồi xuống vận chuyển ý niện bắt đầu hấp thụ linh khí thì một điều kỳ lạ xảy ra!!
Việt Nam ơi!
Việt Nam ơi!