Chương 28: Thân Phận (2)
Nghiêm Quang kiếp trước là đặc công, hắn thực sự am hiểu truy tung cùng tiềm hành đặc biệt là tiềm hành.
Nghiêm Quang năm nay mới 5 tuổi, thể trọng thân thể rất nhẹ lại thêm kỹ thuật tiềm hành của bản thân, quả thật là thần không biết quỷ không hay lại gần thư phòng mà nghe cuộc nói chuyện này.
Cái thân phận con trai Nghiêm Minh dĩ nhiên hắn đã biết từ lâu nhưng mà lại không được nói cho ai việc này, vẫn phải thành thật đóng vai con trai Nghiêm Kiêu.
Chỉ cần một ngày Nghiêm Kiêu cùng Chu An không có nói cho Nghiêm Quang, hắn một ngày không dám tiết lộ thông tin này ra ngoài đồng thời mất đi rất nhiều quyền lợi chỉ thuộc về hắn.
Con trai Nghiêm Minh và con trai Nghiêm Kiêu có rất nhiều điểm khác biệt.
Điểm khác biệt đầu tiên là giáo dục, hắn thật sự muốn được nhận giáo dục từ Chu lão.
Chu lão thật sự chưa từng dạy hắn cái gì bởi ông thật sự không nghĩ để cho hắn tiếp xúc với mấy cái này.
Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Minh nhưng mà hắn quá bé, vì hắn quá bé nên sẽ không ai tin tưởng hắn, chỉ khi hắn đủ lớn, đủ hiểu biết mới có thể nói ra cái sự thật này cho hắn, mới có thể bắt đầu vì hắn suy nghĩ, bắt đầu dạy hắn đi trên con đường của Nghiêm Minh.
Chu lão cùng Nghiêm Kiêu thật ra đã quyết định tốt, đợi Nghiêm Quang 10 tuổi sẽ nói ra thân phận thật sự của hắn, nhưng mà Nghiêm Quang thực sự chờ không nổi.
Chí ít, chỉ có nắm được thân phận con trai Nghiêm Minh, hắn mới không bị coi là trẻ con đối đãi, hắn có thể chân chính thu được sự trọng thị của Chu lão, của Nghiêm Kiêu thậm chí Nghiêm Bá Bá.
Điểm khác biệt thứ hai là quyền lợi, chỉ có lấy về thân phận của mình, hắn mới đạt được thân phận của chính mình thậm chí... bắt đầu theo Chu lão cùng Nghiêm Kiêu tính đến việc trở lại Lạc Việt Tộc, tính đến việc soán vị Nghiêm Đề.
Quan trọng nhất, đây là một loại hợp pháp hóa, với người trong thời đại này có lẽ không hiểu nhưng người đến từ hậu thế như hắn rất rõ ràng, giống như bản thân được nhận quyền thừa kế nhưng lại chưa đủ tuổi sở hữu quyền thừa kế vậy, chỉ cần làm rõ thân phận con trai Nghiêm Minh, hắn liền có tư cách được hưởng quyền thừa kế của mình.
Nghiêm Quang vẫn luôn muốn nghĩ cách để Chu lão tự mình nói ra thân phận chân thật của hắn nhưng mà hắn không có lý do để mở miệng, chính vì vậy hắn một mực đợi, đợi được đến ngày hôm nay.
Nghe thấy Chu lão nói với Trương sư, Nghiêm Quang liền như mở cờ trong bụng sau đó thuận thế ngã vào trong phòng.
Không thể không nói, kiếp trước hắn không giỏi diễn đạt biểu cảm của chính mình nhưng kiếp này biểu cảm của hắn thực sự cực kỳ chân thật, chỉ sợ đi làm diễn viên ở hậu thế cũng không khó đi?.
Đầu tiên ánh mắt mở lớn nhìn Chu lão rồi lại nhìn Trương sư, sau đó khóe miệng nhỏ mấp máy nhưng lại không biết nói cái gì, vẻ mặt đầy hốt hoảng rồi cũng không kịp chào Chu lão cũng như nhìn Trương sư, như một đứa bé làm sai mà bỏ chạy.
Nếu Nghiêm Quang lớn hơn một chút thì đây là vô lễ nhưng mà ở cái tuổi này của hắn, có rât nhiều việc đều được người lớn cười trừ bỏ qua, sẽ không ai thật sự đi đánh giá một đứa trẻ, quan trọng nhất biểu cảm của Nghiêm Quang hoàn toàn chuẩn xác với cái thông tin hắn vừa nghe lén được.
Chu lão thấy Nghiêm Quang bỏ chạy liền đứng lên, ông dự tính đuổi theo Nghiêm Quang nhưng rốt cuộc cũng không đụng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía Nguyễn Hiền ẩn ẩn có chút bực mình.
Nguyễn Hiền nào biết hắn ngồi im cũng ăn đạn?.
Nguyễn Hiền cũng không hiểu việc gì xảy ra nhưng bằng trí tuệ của hắn, bằng vào việc Nghiêm Quang mang theo hốt hoảng cùng khó tin chạy đi, Nguyễn Hiền liền nghĩ ngay đến thân phận chân chính của Nghiêm Quang.
Hắn không biết Trương sư vì vậy hắn chỉ coi Trương sư là bạn từ xa đến chơi với Chu lão, hắn nào ngờ Chu lão sẽ nói bí mật kinh thiên động địa kia cho Trương sư?, mang theo cái suy nghĩ này hắn mới mặc kệ Nghiêm Quang nháo.
Nguyễn Hiền thở ra một hơi, lập tức cúi đầu với Chu lão sau đó xoay người chạy theo tiểu đệ đệ kia, hắn thực sự cũng sợ tiểu đệ đệ xảy ra chuyện gì.
Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại Chu lão cùng Trương sư, hai lão nhân nhìn nhau sau đó Trương sư mặt mày hứng thú lên tiếng.
"Là đứa bé đó sao?".
Chu lão cũng không có lý do để không trả lời, khẽ gật đầu đáp.
"Chính là đứa bé đó, hắn gọi là Nghiêm Quang hơn nữa cũng giống cha hắn, là một đứa bé khó lường".
Trương sư sắc mặc trầm lại, cũng không biết ông đang suy nghĩ gì.
"Quang?, Minh?, Quang Minh?, Nghiêm Minh, Nghiêm Quang. Cái tên này đặt thật tốt, giống với Nghiêm Minh nhưng càng sáng chói hơn Nghiêm Minh, càng nóng hơn Nghiêm Minh nhưng mà lửa lớn cũng có thể tự thiêu bản thân mình ".
Chu lão lần này tiếp tục gật đầu.
"Văn Hiến, đứa bé này ta sẽ không để nó bước trên con đường của A Minh, chí ít ta không thể để nó đi theo sai lầm của phụ thân nó".
Trương sư hiểu, ông chỉ khẽ gật đầu nhưng mà rất nhanh Trương sư lại hỏi.
"A Minh tiểu tử kia có con trai, vậy mẹ đứa bé là ai?, ta cũng thật tò mò, là nữ nhân nào có thể đoạt được tâm tiểu tử bất trị này?".
Chu lão nhìn Trương sư cười cười, sau đó mở miệng.
"Nàng họ Mị".
Trương sư ánh mắt mở lớn, đầy nghi hoặc mà hỏi lại.
"Là cái nào Mị gia? ".
Chu lão khóe môi mấp máy.
"Thiên Thủy – Mị gia".
Thiên Thủy, là đất Âu Việc Tộc.
Âu Việt Mị Gia, mấy chữ này cũng thật sự không tầm thường.
Người Âu Việt không theo chế độ mẫu hệ nhưng mà không vì thế mà nói quyền lực Mị gia kém.
Người Hán văn hóa thủy chung không giống người Bách Việt.
Đúng là nho giáo đã tiến nhập vào Bách Việt nhưng có rất nhiều lý niệm trong nho giáo không thích hợp với văn hóa Bách Việt, sau đó dần dần bị loại bỏ.
Người Bách Việt tuyệt đối không trọng nam khinh nữ, cơ hồ là nam nữ bình đẳng thậm chí nữ quyền còn cao hơn nam quyền.
Cái này phải nói đến truyền thuyết Lạc Long Quân cùng Âu Cơ, theo truyền thuyết này tổ tiên Bách Việt Tộc vốn là anh em cùng một mẹ sinh ra, bất kể là nam hay là nữ đều có thân phận cùng địa vị ngang nhau, vì cái gì phải phân biệt nhưng cũng đừng quên theo truyền thuyết này, trong 100 anh em sinh ra từ bọc trứng của Âu Cơ, người đầu tiên bước ra là nữ tử, nàng được ban họ Mị.
Trong thế giới này, địa vị của nữ giới ẩn ẩn còn cao hơn nam giới, đặc biệt là phương Bắc, Dương Việt Tộc cùng Dạ Việt Tộc đều là mẫu hệ, đều tôn nữ vương làm chủ, cho dù là phương nam Sơn Việt hay Âu Việt thì địa vị của mẫu họ, của nữ nhân cũng rất cao, không phải nữ nhân trung nguyên có thể so sánh.
.......
Trương sư bản thân ông ta là người Sơn Việt Tộc hơn nữa là Sơn Việt đại lão, nếu so sánh với vương triều nhà Hán thì địa vị của Trương sư chí ít phải rơi vào hàng phong vương, vì vậy Trương sư muốn rời khỏi tộc đi ra ngoài cũng không dễ.
Ông biết chuyện Nghiêm Minh với Tôn kiên, trong lòng cũng xuất hiện lửa giận với Tôn kiên nhưng mà Trương sư cũng hiểu ông không thể giúp gì, Sơn Việt Tộc nếu bo bo giữ mình chỉ thủ không công liền không lo không nghĩ nhưng Sơn Việt Tộc chỉ cần dám tham chiến đối thủ tuyệt đối không phải là Tôn Kiên mà là cả Giang Đông.
Cho dù Chu lão không trách người bằng hữu này, cho dù Nghiêm Minh ở dưới hoàng tuyền cũng không trách lão sư là hắn thì Trương sư vẫn cảm thấy mình có lỗi với Lạc Việt Tộc, đây cũng là lý do tại sao ông không đến Giang Đông, không muốn đến gặp Chu lão.
Mãi đến khi sự việc qua được 5 năm, Trương sư mới đến thăm Chu lão, ông lần này thật sự mang theo tâm tư mời Chu lão về Sơn Việt Tộc bât quá ngày hôm nay khi nghe được thật nhiều thông tin về Nghiêm Quang, ông lại chỉ có thể lắc đầu.
"Chu An à Chu An, ta vẫn coi thường ngươi, ngươi không ngờ có thể vì Nghiêm Minh tìm được một cái minh hữu cường đại như vậy".
Lần này đến lượt Chu lão cười khổ đáp.
"Cũng không phải, đây là A Minh bằng bản lĩnh của hắn mang đến, họ của nàng ta còn không biết, mãi về sau này khi nàng hoài thai, ta mới biết nàng họ Mị".
"A Minh tính cách cương ngạnh, hắn thật sự không muốn ngửa tay ra xin thế lực bên ngoài trợ giúp nếu không bằng vào Âu Việt Tộc giúp sức, cũng chưa hẳn không thoát được một kiếp ".
Nghĩ đến việc năm đó, nghĩ đến Nghiêm Minh, trong mắt Chu lão hiện ra một tia bi ai.
"Văn Hiến, ngươi lần này ở lại trong phủ bao lâu cũng được, ta với ngươi lâu lắm không có dịp trò chuyện, về phần lúc này ta có lẽ đi nhìn tiểu tử kia một chút".
Nhìn theo bóng dáng người bạn này của mình, Trương sư chỉ nhẹ lắc đầu.
.......
Chu lão thật sự không muốn Nghiêm Quang biết thân thế của mình quá sớm nhưng nếu Nghiêm Quang đã nghe thấy thì Chu lão cũng không muốn che giấu nữa, có những việc nói sớm một chút cũng tốt.
Tất nhiên Chu lão cũng đoán được tâm lý hiện tại của Nghiêm Quang đang cực kỳ bất ổn, ông muốn đi tìm Mị Cơ, chỉ có Mị Cơ mới có thể làm hắn bình tâm lại.
Khi Mị Cơ biết được chuyện của Nghiêm Quang từ Chu lão, nàng liền hốt hoảng mà đứng lên, khuôn mặt sinh đẹp xuất hiện nét sầu lo, nàng biết việc này với một đứa trẻ 5 tuổi quả thực là một cú sock lớn, chắc chắn không dễ vượt qua.
Rất nhanh đeo lại mạng che mặt, phân phó Đỗ Ngọc một chút rồi liền đi ra ngoài với Chu lão.
"Tiên sinh, A Quang thế nào?".
Chu lão cũng chỉ biết cười khổ.
"Ta cũng không biết được, chỉ có thể nhờ phu nhân hảo hảo ở bên A Quang, đợi tâm tình của hắn bình tĩnh lại, ta liền sẽ đi vào vì hắn giải thích".
Mị cơ nghe vậy cũng gật đầu, hai người một đường tiến về phòng nhỏ của Nghiêm Quang, lúc này Nguyễn Hiền đã ở bên ngoài đợi sẵn, thấy hai người đến liền cung kính cúi đầu.
"Lão sư, phu nhân ".
Mị Cơ cũng hơi hơi gật đầu với Nguyễn Hiền rồi rất nhanh lên tiếng.
"Hiền?, tiểu Quang hắn... sao rồi".
Giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng, trong mắt còn có hốt hoảng.
Nguyễn Hiền đối với phu nhân cúi đầu, cũng có chút lo lắng mà lên tiếng.
"Phu nhân, tiểu Quang hắn ở bên trong, ta gọi thế nào cũng không nghe, cũng không mở cửa bất quá nếu phu nhân muốn đi vào, ta liền dẫn phu nhân tiến vào".
Cửa phòng Nghiêm Quang là loại cửa có then chốt gỗ khóa bên trong, loại cửa này thật sự chỉ cần có chút thủ đoạn liền dễ dàng mở ra thậm chí trực tiếp đá mở đều được.
Cầm một cây chùy thủ, luồn vào bên trong, khéo léo dùng sức sau đó chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, khối gỗ rơi xuống đất.
Mị Cơ một lần nữa gật đầu với Nguyễn Hiền cùng Chu lão, nàng chậm rãi mở cửa, nhẹ nhàng tiến vào trong phòng.
Trong phòng không có một chút ánh sáng nào nhưng cũng may bây giờ trời cũng chưa tối, Mị Cơ có thể nhìn thấy con trai mình đang nằm trên giường, dùng chăn trùm kín cả cơ thể nhỏ bé, cứ như muốn đoạn tuyệt với thế giới này vậy.
Mị Cơ nhìn thấy, tâm như nhũn ra, sau đó chậm rãi bước về phía giường nhỏ, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu mà mở miệng.
" Tiểu Quang, mẹ đây, có gì khó chịu trong lòng thì đối với mẹ nói, được không?".
.......
Bên ngoài, Chu lão cũng không đi, ông liền phân phó cho Nguyễn Hiền.
"Hiền, ngươi nói với hạ nhân, bảo người đến quân doanh mời tướng quân về đi".
Nguyễn Hiền nghe vậy, liền biết suy nghĩ của Chu lão, hắn cũng chỉ cúi đầu mà đáp.
"Vâng thưa lão sư".
Nguyễn Hiền rất nhanh biến mất, một đường đi thẳng ra ngoài.
Cho đến khi Nguyễn Hiền rời đi, bên ngoài lại có một thân ảnh bước vào, người này cũng không phải ai xa lạ, chính là Nghiêm Ích Khiêm.
Nghiêm Ích Khiêm không thích nói chuyện, vị bác này của Nghiêm Quang cực kỳ kiệm lời tuyệt đối chuẩn bảo tiêu của tương lai, cực kỳ có tinh trần trách nhiệm.
Nghiêm Ích Khiêm là người lo an toàn cho toàn bộ phủ đệ Nghiêm gia, hôm nay Trương sư đến Nghiêm Ích Khiêm cũng biết.
Nghiêm Ích Khiêm đối với sự xuất hiện của Trương sư, trong lòng cũng xuất hiện dự cảm không tốt nhưng mà im lặng không nói gì, hắn thực sự tin tưởng Chu lão, Chu lão sẽ không rời bỏ Lạc Việt Tộc, sẽ không rời bỏ Nghiêm gia.
Nghiêm Ích Khiêm vì tiếp đón Trương sư, liền ra ngoài mua một chút rượu, rồi lại đi kêu hạ nhân chuẩn bị tiệc lớn, dù sao Trương sư là đại nhân vật, không thể không long trọng tiếp đãi.
Làm xong tất cả, trở về nội viện, vốn muốn tiến về thư phòng gặp qua Trương sư rồi chào hỏi một chút nào ngờ lại thấy Chu lão rất nhanh bước ra ngoài, để Trương sư một mình trong thư phòng, Nghiêm Ích Khiêm thấy lạ, thân thủ liền bám theo thì thấy Chu lão không ngờ cầu cả phu nhân Mị Cơ đi ra, mục tiêu càng là phòng nhỏ của Nghiêm Quang.
Nghiêm Ích Khiêm đương nhiên đủ trí tuệ để đoán ra được vài phần.
Bước về phía Chu lão, Nghiêm Ích Khiêm chậm rãi lên tiếng.
"Giờ này nói với hắn cái kia, có sớm quá không?".
Chu lão cũng chỉ biết lắc đầu.
"Sớm muộn gì nó cũng biết, nói sớm một chút cũng không xấu hơn nữa tiểu Quang hắn không phải một đứa trẻ bình thường".
Nghiêm Ích Khiêm nghe vậy gật đầu nhưng rất nhanh như nhớ ra cái gì, lại lên tiếng.
"Vậy ta có nên gửi một phong thư cho đại ca, nói đại ca chuẩn bị một chút chăng?".
Chu lão nghe xong nhớ tới Nghiêm Phụ, nghĩ đến Nghiêm Phụ thì lại nhớ đến Nghiêm Đề, sắc mặt liền lạnh lại.
"Cũng không có gì để chuẩn bị, trái lại lúc này nếu Nghiêm Phụ hắn làm ra hành động gì quá lớn chỉ làm Nghiêm Đề thêm phòng bị, chúng ta thật ra cũng không gấp, để Nghiêm Đề nhảy nhót thêm vài năm, hắn cũng không làm được gì".
Chu lão cũng không phải lão nho cổ hủ, lại càng không phải thư sinh suốt ngày chỉ biết ôm sách, suốt ngày chỉ biết ‘Nhân Chi Sơ – Tính Bản Thiện’.
Trong mắt Chu lão, Nghiêm Đề chỉ là thằng hề mua vui cho Tôn gia mà thôi.
Đến cả Tôn gia bản thân Chu lão còn không sợ, quan tâm gì một cái thằng hề?.