Chương 27: Thân Phận
Khi về đến cửa phủ, hắn liền thấy một con lừa buộc dây ở gần đó, khuôn mặt liền có chút khó hiểu.
Lừa thật ra không phải động vật hiếm lạ gì, Nghiêm Quang hắn nhìn nhiều lắm rồi bất quá con lừa này vừa già vừa yếu, còn có người sử dụng?.
Chỉ mang theo chút nghi hoặc, Nghiêm Quang liền đi vào trong phủ, lúc này nhìn thấy Nghiêm Quang đi vào, hai tên vệ binh cúi đầu với hắn.
"Thiếu gia, trong nhà hôm nay có khách".
Nghiêm Quang nghe vậy cũng liền gật đầu, mang theo chút tò mò hỏi lại.
"Các ngươi biết là ai không? ".
Vệ binh nghe vậy liền cung kính trả lời.
"Là một lão nhân, nghe nói là bạn của Chu tiên sinh".
Chu tiên sinh ở đây đương nhiên là Chu Văn An.
Nghiêm Quang nghe thấy thông tin này liền nổi lên hứng thú thật lớn mà đi vào trong sân nhỏ, hướng về phía nội viện.
Nhà của hắn không thường xuyên có khách nhưng mỗi khi có khách đến, nếu Nghiêm Quang từ bên ngoài về không biết thì đều có vệ binh nhắc nhở hắn một chút.
Cái này thật ra cũng là suy nghĩ của người lớn, không khác hậu đại là mấy, trẻ con từ bên ngoài về, nếu trong nhà có khách thường thường vẫn sẽ được nhắc nhở một hai, ít nhất mang theo ý muốn đứa trẻ này thu liễm một chút, không để khách nhân đánh giá về gia đình mình.
Nghiêm Quang chân nhỏ bước về phía nội viện, hắn thật ra cũng đoán được người tới là ai, vì đoán được nên mới kích động.
Hắn biết võ lực của phụ thân, hắn tuy chưa từng tự mình thử chiêu với phụ thân nhưng mà hắn biết phụ thân rất mạnh, mạnh đến nỗi hắn không dậy nổi chiến ý, đừng nói là Nghiêm Kiêu mà cho dù là Hàn Đương cũng cho Nghiêm Quang cảm giác áp bách vô cùng lớn.
Võ lực cỡ Hàn Đương đã như vậy thì Trương sư sẽ như thế nào?.
Võ lực 97, cho dù hiện tại vì lý do tuổi tác chỉ còn 94 nhưng Nghiêm Quang vẫn muốn tận mục sở thị.
Điều duy nhất làm Nghiêm Quang bất ngờ là Chu lão cùng Trương sư lại quen biết với nhau.
Tất nhiên việc này cũng không có gì kỳ quái, ở cái đất Giang Đông này toàn bộ các tộc Bách Việt đều coi Sơn Việt làm lão đại, thân phận của Trương sư là Sơn Việt Tộc Lão chỉ sợ còn to hơn nhiều tộc trưởng tộc khác, quan hệ quen biết tuyệt đối không ít.
Bất kể là Chu lão hay Trương sư đều là một đời danh nhân, tuổi tác cũng không khác biệt quá nhiều, chí ít coi như người cùng thế hệ, quen biết nhau cũng không phải lạ.
Trương sư năm nay 60 tuổi thì Chu lão cũng đã 50.
Khi Nghiêm Quang lần đầu tiên triệu hoán ra Chu lão, khi đó Chu lão đã 45, thời gian trôi qua, Nghiêm Quang hắn cũng 5 tuổi, Chu lão hiện nay cũng đã 50, tóc mai đã bắt đầu xuất hiển điểm trắng, ánh mắt cũng có chút nheo lại, cho dù Nghiêm Quang chưa bao giờ chú tâm vào việc này, hắn cũng biết Chu lão đã già.
Nghĩ đến Chu lão những năm qua, lại nghĩ đến Nghiêm Kiêu, Nghiêm Quang thở ra một hơi.
Áp lực trên người hắn lớn nhưng áp lực của hai vị này cũng lớn thậm chí cả hai người đã hy sinh vì Nghiêm gia quá nhiều, là Nghiêm gia nợ bọn họ.
Sau này Nghiêm Quang biết, cho dù hắn triệu hoán ra bao nhiêu danh tướng, bao nhiêu thần nhân chỉ sợ cũng không có ai vượt qua được địa vị của cha nuôi cùng Chu lão.
Tại sao hắn gọi Trương Văn Hiến là Trương sư còn Chu Văn An lại là Chu lão?.
Trong mắt Nghiêm Quang hắn, từ lâu Chu Văn An đã không còn là một danh tướng, cũng chẳng phải vị thầy giáo nổi tiếng nhất đất Việt, Chu lão chỉ là Chu lão mà thôi, là lão nhân trong nhà, là người hắn sau này nhất định muốn báo hiếu.
Nghiêm Quang dẹp bỏ suy nghĩ của bản thân mình, hắn cũng không thể mang một thân mồ hôi đến thư phòng gặp qua Chu lão, hắn liền kêu người chuẩn bị nước tắm, chí ít phải tắm rửa sạch sẽ thân thể mới tiếp tục nghĩ đến việc đi gặp Trương sư, đi gặp Chu lão.
Cũng không lâu lắm, khoảng một tiếng đồng hồ sau, Nghiêm Quang liền nhu thuận đi về thư phòng.
Nơi đây là hậu viện của Nghiêm gia, theo quy định phụ thân Nghiêm Kiêu hắn đặt ra, nơi đây là không muốn hạ nhân đi vào, bình thường có việc gì liền ra ngoại viện trực tiếp yêu cầu hạ nhân sau, đám hạ nhân sau khi thực hiện nhiệm vụ của mình cũng nhanh chóng mà đi ra ngoài.
Hậu viện của Nghiêm gia không có người ngoài.
Vừa đi đến trước cửa thư phòng, liền thấy bên ngoài thềm đá, Nguyễn Hiền đang tựa lưng đọc sách, Nguyễn Hiền thấy Nghiêm Quang tiến đến liền mỉm cười muốn lên tiếng bất quá Nghiêm Quang lại dùng một cái thủ thế im lặng cho vị ca ca này, rồi sau đó rón rén lại gần.
Vì trong nội viện không có binh lính hay nha hoàn, nói chuyện cũng không sợ bị người ngoài biết nhưng mà thủy chung vẫn phải phòng ngừa một chút, ai biết có kẻ nào gan to dám lại gần nội viện sau đó nghe được cái gì?, theo cái lý do này, khi Chu lão tiếp khách hay bàn việc trong thư phòng, thường thường để Nguyễn Hiền ở bên ngoài, chịu trách nhiệm canh giữ.
"Ca ca, bên trong là ai".
Nguyễn Hiền cười cười với Nghiêm Quang.
"Không rõ, ta chỉ biết là một vị tiền bối, bạn của lão sư, ngươi muốn đi vào?".
Nghiêm Quang đầu nhỏ nhẹ gật, Nguyễn Hiền nhíu mày một chút cũng gật đầu.
"Vào bên trong lễ phép một chút, nếu không lão sư về sau sẽ đánh bắp chân ngươi".
Nghiêm Quang cười cười, bước chân về phía cửa thư phòng, ánh mắt không quên nhìn lại vị ca ca này của mình một chút.
Thật ra 1 năm qua, người thay đổi nhất phải là ca ca Nguyễn Hiền.
..........
- Tên: Nguyễn Hiền
- Phân Dạng: Văn Thần (Mưu Thần)
- Tuổi Tác: 15
- Võ Lực: 59 (+)
- Trí Lực: 94 (+)
- Mị Lực: 80 (+)
- Lĩnh Binh: 82 (+)
- Nội Trị: 87 (+)
- Trung Thành: 103
- Binh Chủng (Kỵ Binh: B, Cung Binh: A, Kích Binh: A, Giáo Binh:S, Thủy Binh: A, Cơ Binh: A)
- Thân Phận Xuất Hiện: Học Trò Của Chu Văn An.
.........
Đây chính là bảng chỉ số của Nguyễn Hiền hiện nay, trải qua 1 năm, trí tuệ của Nguyễn Hiền tăng lên một chút nhưng mà hai điểm lĩnh binh cùng nội trị đều tăng mạnh thậm chí võ lực cũng như vậy.
Nghiêm Quang biết đây là công của Chu lão cùng Nghiêm bá bá (Nghiêm Ích Khiêm), hơn nữa so với một năm trước, Nguyễn Hiền càng thêm ổn trọng, càng thêm thành thục.
Ngoại trừ cái này ra, trong phủ Nghiêm gia lại có thêm người.
Người đương nhiên là cô bé ăn mày năm ngoái hơn nữa cả mẹ của nàng cũng được đưa vào trong phủ, thân phận vẫn là nô lệ nhưng mà trở thành hạ nhân trong phủ Nghiêm gia, cũng tốt hơn nhiều lắm.
Cô bé ăn mày họ Đỗ, gọi là Đỗ Lệ.
Mẹ nàng cũng họ Đỗ, gọi là Đỗ Ngọc.
Họ Đỗ ở Bách Việt cũng không tầm thường, đây là mẫu họ, cũng giống như họ Mị, đều là họ quý tộc nhưng mà hai mẹ con Đỗ Ngọc quả thực xuất thân bình dân, về phần có cái họ hàng xa nào không thì ngay cả bọn họ cũng không biết.
Họ Đỗ dù sao cũng thiên hướng phương Bắc, không giống họ Mị trải rộng khắp các tộc Bắc Việt thì họ Đỗ lại chỉ tập trung ở Dạ Việt Tộc, nơi đây gần như là địa bàn Sơn Việt Tộc, họ Đỗ đúng là không tính đại tộc, cũng không có nhân vật nào nổi trội.
Việc năm ngoái cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Đỗ Ngọc mang theo thân phận nô lệ lại gặp phong hàn lâm trọng bệnh, mẫu thân không thể đi làm gia đình hai mẹ con liền không có cái gì ăn, nhịn đói suốt 2 ngày, thấy mẫu thân sắc mặt càng ngày càng xanh, thân hình càng ngày càng run, Đỗ Lệ mới đánh liều đi ăn trộm đồ về cho mẫu thân.
Sau này Nguyễn Hiền biết truyện, liền thuê y sư đến thăm bệnh cho Đỗ Ngọc, dù sao hắn cũng có 10 lượng bạc của Tôn Sách, tiếp theo Nguyễn Hiền nói việc này cho Chu lão, vừa vặn mẫu thân của Nghiêm Quang là Mị Cơ cũng thiếu một người giúp việc, một nha hoàn trong phòng vì vậy ‘mua’ Đỗ Ngọc về, hai mẹ con Đỗ gia liền chuyển vào trong phủ.
Đỗ Ngọc cho dù đã sinh ra một đứa con gái nhưng tuổi tác của nàng không lớn, năm nay mới 19 tuổi.
Ở cái thời đại này, nữ nhân 13 tuổi đã coi là tuổi cập kê, 14 – 15 tuổi đã lấy chồng sinh con, bằng vào tuổi của nàng có một con gái 4 tuổi cũng không có gì đặc biệt.
Đỗ Lệ cô bé này vậy mà còn kém Nghiêm Quang hắn 1 tuổi, bản thân Đỗ Lệ ngoan ngoãn lại trưởng thành trước tuổi, rất được Nguyễn Hiền yêu thích, cũng liền được Nguyễn Hiền coi làm muội muội mà đối đãi, Nguyễn Hiền ca ca vậy mà trực tiếp cho tên đệ đệ là hắn ra rìa.
Tất nhiên đây cũng chỉ là nói đùa, Nghiêm Quang sẽ không đối với một cô bé mà nổi lên suy nghĩ gì, mỗi lần thấy Đỗ Lệ cười như chuông ngân, hắn còn cảm thấy yêu thích cô bé không thôi, sao có thể ghen tị?, chỉ tiếc một năm qua hắn chủ yếu vẫn đi quân doanh học nghệ khiến Đỗ Lệ càng thiên hướng thân với Nguyễn Hiền ca ca.
Bỏ qua mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu, Nghiêm Quang bước về cửa thư phòng, sau đó liền chậm lại bước chân, áp tai vào cửa mà nghe.
Ở bên ngoài Nguyễn Hiền nhìn thấy, hơi hơi nhíu mày nhưng cũng không nghĩ gì, dù sao Nghiêm Quang mới 5 tuổi mà thôi, cười cười một chút, Nguyễn Hiền lại chuyên tâm đọc sách.
.......
Bên trong phòng lúc này chính là cuộc nói chuyện của hai lão nhân.
"Chu An, ta không hiểu lắm, bằng vào tài năng của ngươi sao nhất định cứ phải ở nơi này?, không bằng theo ta về tộc đi, ta đảm bảo toàn tộc coi ngươi như thượng khách ".
Người lên tiếng chính là Trương sư, Nghiêm Quang thật sự không ngờ Trương Sư lại đến nhà mình đào góc tường, bất quá hắn cũng không tin Trương sư có thể đào được cái gì.
Danh tướng không chạm đến 120 trung thành thì thôi, một khi chạm đến chính là tử trung.
Đừng nói 120, ví dụ vượt qua 100 như Nguyễn Hiền chỉ sợ cũng không thể đào ra ngoài.
Chu lão nhẹ nhấp một ngụm trà, đối với Trương sư hơi hơi cười cười.
"Văn Hiến, mỗi người có đạo khác nhau, chí của ta không ở Sơn Việt".
Trương sư liền nheo mắt lại, ông lần này từ Sơn Việt đi đến Giang Đông gặp người bạn này, chính là mong mang Chu lão theo về Sơn Việt Tộc.
Nói thật tài năng của Chu lão bị rất nhiều người coi nhẹ.
Chỉ có người bên cạnh Chu lão mới biết, Chu lão trong người có biển kinh thư, có một bầu trời chữ nghĩa, chính là đại tài.
"Chu An, thứ cho ta không hiểu, nếu Nghiêm Minh tiểu tử kia còn sống, ta tuyệt đối sẽ không đi đến đây nói mấy lời này nhưng Nghiêm Minh đã mất, Lạc Việt Tộc chỉ là tiểu tộc, sau khi Nghiêm Minh mất thì không người kế nghiệp, ngươi chẳng nhẽ cứ để tài năng phí hoài như vậy?".
"Ngươi đến Giang Đông đã làm ta nghi hoặc thật lâu, ta vốn cho là ngươi ngứa mắt với Nghiêm Đề nên rời đi thăm thú thiên hạ nhưng từ khi ngươi tới đây lại chỉ đóng cửa đọc sách, trở thành một lão sư tầm thường dạy chữ cho vài đứa trẻ xung quanh, thật sự làm ta không hiểu được".
Chu lão chỉ cười cười có điều trong ánh mắt cũng đang suy tính.
Chu lão biết thân phận của Trương sư đặc biệt cỡ nào.
Tạm không nói đến việc ông là Sơn Việt Đại Lão, thật ra Trương Văn Hiến còn một thân phận khác, Trương Văn Hiến là lão sư của Nghiêm Minh.
Cái vấn đề này phải nói một chút, Lạc Việt Tộc chỉ là tiểu tộc, không cách nào so được với Sơn Việt Tộc vì vậy cũng không phải Trương Văn Hiến đến dạy dỗ Nghiêm Minh mà là Nghiêm Minh đến xin học.
Toàn bộ người dân Bách Việt xung quanh vùng Giang Đông đều biết Sơn Việt Tộc có một vị Trương sư.
Trương sư mở trường dạy võ gọi là Bình Định Võ Đường.
Bình Định ở đây mang nghĩa Bình Thiên Định Địa, vì Sơn Việt Tộc bình định mọi khó khăn.
Võ đường này chuyên dạy dỗ con em Sơn Việt Tộc nhưng cũng không thiếu người Bách Việt từ các bộ tộc khác đến xin học.
Lạc Việt tuy ở xa Sơn Việt Tộc nhưng vẫn nghe danh Trương sư, nghe danh võ đường vì vậy tộc trưởng đời trước của Lạc Việt Tộc – Nghiêm Huân liền không kể đường xa, mang Nghiêm Minh đến bái sư.
Bình thường Trương sư sẽ không tự mình thu nhận đệ tử, ai đến võ đường cũng đều sẽ được dạy dỗ nhưng không nhận được thân truyền, cho dù đến võ đường cũng chỉ nhận được võ tướng Sơn Việt Tộc chỉ dạy mà thôi.
Một đời Trương sư tự mình thu rất ít thân truyền nhưng Nghiêm Minh lại khác, Nghiêm Minh có thể coi là thiên tài, ít nhất là thiên tài về mặt võ nghệ.
Muốn hình dung rõ nhất về Nghiêm Minh liền nhìn Tôn Sách.
Nghiêm Minh có thể coi là phiên bản lớn lên của Tôn Sách vậy, trời sinh bá vương, là võ học kỳ tài.
Về phần tại sao không so với Nghiêm Quang?, đơn giản là Nghiêm Quang hắn xài phần mềm hack, phụ thân của hắn... thật sự so không nổi.
Tài năng của Nghiêm Minh thật sự làm Trương sư động ý thu đồ, liền bỏ thời gian ra dạy Nghiêm Minh 3 năm công phu, ngày đó Nghiêm Minh 12 tuổi.
Nghiêm Minh 15 tuổi, trở về Lạc Việt Tộc liền trở thành một đời tiểu bá vương, Lạc Việt Tộc khi đó ngoại trừ Nghiêm Ích Khiêm ra gần như không ai là đối thủ của Nghiêm Minh, cho dù Nghiêm Ích Khiêm có thể chống đỡ vị đệ đệ này nhưng cũng càng ngày càng quá sức.
Đến năm Nghiêm Minh 18 tuổi, toàn tộc trên dưới đã không có ai làm được đối thủ của hắn, chân chính vô địch trong tộc.
Lại nói một chút về Lạc Việt Tộc cùng Trương sư, thật ra còn có một người Lạc Việt Tộc nữa cũng đến Bình Định Võ Đường, người này chính là Nghiêm Kiêu tức Yết Kiêu.
Yết Kiêu năm đó là gia nô Nghiêm gia, đi theo vốn để hầu hạ Nghiêm Minh, dù sao trong võ đường cũng không cho phép nữ nhân xuất hiện, không có nữ hầu.
Nghiêm Minh cùng Yết Kiêu tuy là chủ tớ nhưng thân như anh em, Nghiêm Minh trở thành đệ tử trực tiếp của Trương sư cũng sẽ không mất tiền học phí vì vậy cũng đóng luôn tiền học phí cho Yết Kiêu, bản thân Yết Kiêu cũng có 3 năm học võ tại Bình Định Võ Đường.
Trương Sư thật ra có rất nhiều quan hệ sâu xa với Lạc Việt Tộc.
Chu lão sau khi nhấp xong một ngụm trà, rốt cuộc nhìn thẳng vào người bạn này của mình, khóe miệng nhấp nháy.
"Nghiêm Minh tuy đã mất nhưng vẫn là người Chu An chọn để phò tá hơn nữa Nghiêm Minh mất nhưng hắn còn có hậu nhân".
Trương sư nghe vậy lập tức giật mình, ánh mắt nhíu chặt lại, ông cũng không hoài nghi lời của Chu lão.
Ngoại trừ việc này ra, Trương sư cũng không giải thích được hành động khác thường của Chu lão.
Nghĩ đến Chu lão, lại nghĩ đến Nghiêm Kiêu, Trương sư ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng.
Ông không dạy qua Nghiêm Kiêu nhưng mà Trương sư biết quan hệ của Nghiêm Minh và Nghiêm Kiêu thế nào, nói Nghiêm Kiêu thờ hai chủ phản bội Nghiêm Minh bản thân Trương sư căn bản không tin.
Trương sư cũng không phải người thường, ông rất nhanh nghĩ đến những thứ khác.
Nếu Nghiêm Minh có hậu nhân, thì hậu nhân của hắn ở đâu?.
Đầu tiên hậu nhân của Nghiêm Minh chắc chắn không ở trong Lạc Việt Tộc, con của Nghiêm Minh nhất định cũng sẽ phải trưởng thành, lớn lên mang theo vài phần mặt mũi của Nghiêm Minh là không tránh được, nếu ở trong tộc mà lớn lên tuyệt không tránh được độc thủ của Nghiêm Đề.
Giấy không bọc được lửa, Nghiêm Đề thật ra chỉ cần nhìn thấy Chu lão thân thiết với đứa trẻ nào chỉ sợ cũng sẽ sinh nghi, để hậu nhân Nghiêm Minh phát triển trong tộc là không được.
Vậy hậu nhân Nghiêm Minh đi đâu thì an toàn?.
Đáp án chỉ có hai cái.
Một là Giang Đông, hai là gửi ở mẫu họ.
Mẫu họ tức họ mẹ của Nghiêm Quang nhưng mà Trương sư cũng không biết Mị Cơ, nên không rõ mẫu họ của Nghiêm Quang là gì, việc này tạm thời ông không nghĩ đến.
Lúc này chỉ còn phương án Giang Đông, ai bảo nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất đâu?, đấy là còn chưa kể giặc từ trong đánh ra luôn khó phòng hơn bên ngoài.
Tôn Kiên có thể hạ Lạc Việt Tộc cũng vì giặc trong.
Sau này muốn hạ Tôn Kiên, cũng phải từ bên trong đánh ra.
Lại nghĩ đến Yết Kiêu đổi họ Nghiêm, Trương sư lập tức vỗ bàn, có chút kinh hãi mà đứng lên.
Theo động tác này của ông, bàn gỗ liền gãy nát, ầm ầm đổ xuống.
"Chẳng nhẽ là đứa bé con trai Nghiêm Kiêu".
Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Nghiêm Quang cứ như vậy ngã đến.
Vừa nhìn tư thế ngã của Nghiêm Quang, cả Chu lão cùng Trương sư đều hiểu, đứa bé này là nghe lén bọn họ nói chuyện, áp tai vào cửa rồi bị một bàn tay của Trương sư làm giật mình, người ngã về phía trước, rồi ngã luôn vào trong thư phòng.