Chương 52: Hấp Huyết Qủy
-Nhanh như vậy mà anh đã tỉnh lại rồi sao?
-Cô...cô là?
Trần Tuấn hơi bối rối
-Tôi với cậu tôi đi xuống chợ huyện,thấy a nằm sắp chết bên bờ suối
Vừa nói cô gái vừa lấy trong cái ớp (hiểu như chiếc gùi nhưng nhỏ chỉ bằng mũ bảo hiểm đeo ở lưng như đeo túi Gucci ^^) đeo sau lưng một nắm xôi và một ít thịt lợn lòi (lợn rừng theo tiếng dân tộc) được gói cẩn thận trong lá chuối bảo Trần Tuấn ăn rồi nói
-Gần tối rồi..anh cứ ở đây nghỉ ngơi một vài hôm rồi tôi sẽ đưa anh xuống dưới chợ huyện,buổi tối ở đây rất nguy hiểm,tuyệt đối anh không được ra ngoài trưa mai tôi sẽ mang cơm cho anh ăn
Tuy nói cô gái là người dân tộc nhưng cô nói tiếng phổ thông rất tốt,điều này cũng dễ hiểu,đồng bào ở trên này họ thường xuyên xuống chợ huyện buôn bán trao đổi,có khi thì là đổi con lợn rừng lấy rượu,thuốc lá rồi bia
-Cảm ơn cô
Trần Tuấn vẫn chưa hết thẹn ngập ngừng nói
-Không cần cảm ơn,anh nhớ lấy lời tôi dặn là được buổi tối tuyệt đối đừng đi ra ngoài. Tôi về đây,mặt trời sắp xuống núi rồi
Nói rồi cô gái quay lưng đi luôn,Trần Tuấn vội chạy ra gọi với theo
-À cô..cô gì ơi...tôi là Trần Tuấn cô...cô tên là gì?
Cô gái lúc này đã xuống cầu thang đi được một đoạn cũng không quay mặt lại mà nói
-Hoa Lộc
Trần Tuấn đứng ngây người giây lát nhìn theo bóng lưng cô gái đang bước đi dần trên con đường mòn nhỏ ven bờ suối rồi biến mất sau bìa rừng. Dưới ánh nắng chiều vàng vọt không gian bên quanh cũng thật sự có ý cảnh khiến Trần Tuấn rất thoải mái. Quay trở lại trong chòi Trần Tuấn ngấu nghiến ăn hết năm xôi với thịt,nói gì thì nói chứ hai ngày ở trong Tử Lâm chỉ được có bữa thịt rắn đổi lại là người bình thường khẳng định mà nói sẽ không chịu được. Ăn xong Trần Tuấn ra suối trực tiếp uống nước rồi rửa mặt cho tỉnh. Cảm giác không có việc gì làm Trần Tuấn làm một cái bẫy cá đơn giản,rất nhanh trời đã chập choạng tối,Trần Tuấn lau tầng mồ hôi trên trán rồi trở lại chòi. Khi đang leo thang Trần Tuấn ngước mặt lên thì nhìn thấy như có một chiếc túi nhỏ màu đỏ,treo dưới mái tranh bên trên cái nừng nứa. Trần Tuấn hơi tò mò lấy xuống nhìn qua,chiếc túi tản mác ra một ít linh lực rất thuần thanh liền rất nhanh nhận ra đây là một loại bùa phép nào đó của người dân tộc dùng để trấn tà. Suy nghĩ một lúc Trần Tuấn liền treo lại chiếc túi vào chỗ cũ nghĩ bụng cô gái kia cũng thật chu đáo,dù sao thì cũng rừng thiêng nước độc bất quá Trần Tuấn là một pháp sư mấy con tà bình thường nó tránh xa còn không hết mấy chứ ngu gì mà tìm đến pháp sư. Trời đã tối mịt,trong chòi có một chiếc đèn dầu và một chiếc bật lửa đã được treo sẵn ở vách nứa. Ở đây không biết giờ giấc thế nào đoán chừng cũng tầm 7h 7r tối. Trần Tuấn khoanh chân ngồi thẳng lưng trên giường điều tức vài vòng khí thức trên người phát ra từng tầng ánh sáng màu xanh nhạt,không gian trong phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng là lực lượng của băng thiên quyết. Thở ra một ngụm trọc khí,Trần Tuấn hít một hơi lạnh định bụng
"Băng thiên quyết này quả nhiên tác dụng trị liệu rất tốt,lực lượng cực mạnh có thể tùy ý khi thông hoặc ngưng đọng chân khí tại các huyệt đạo tăng khả năng tập trung vận chuyển chân khí "
Trần Tuấn liền cẩn thận dùng thần thức nhớ lại những gì đã thấy trong cuộn giấy mà mình thấy trong Băng Thiên Thạch rồi lại theo bức đồ hình và quyết chú luân chuyển chân khí. Khó khăn thở ra một hơi Trần Tuấn thấy khí tức trong người hơi nhộn nhạo thì mặt nhăn lại
"Không thể nào đột phá được tầng thứ hai"
Băng Thiên quyết là quyết chú của loài thần long,loài rồng thần tu luyện có lực lượng sức mạnh hủy diệt cả biển đông nên Động Đình Quân đã phong ấn lại chắc chỉ có loài rồng mới có thể một mạch tu luyện. Băng thiên quyết có 4 tầng quyết chú,sở dĩ Trần Tuân hấp thu được lực lượng của tầng thứ nhất chỉ có thể nói là do kỳ ngộ,khi đó tính mạng Trần Tuấn như chỉ đỏ treo chuông tình cảnh lại không có ai có thể cứu chữa được trong lúc sinh tử lại vô tình hấp thụ được sức mạnh của băng thiên quyết. Suy nghĩ một hồi Trần Tuấn cũng chỉ biết cười khổ
"Đúng là kỳ ngộ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu"
Lau trên trán tầng mồ hôi Trần Tuấn như nhớ ra việc gì vội vã lấy chiếc ba lô ở góc vừa mở ba lô ra liền thở ra một hơi
-May quá mày vẫn còn đây
Trần Tuấn lấy trong ba lô ra Độc Thần Kiếm ngắm nghía một lát,bên ngoài vỏ kiếm cùng chuôi kiếm từng lớp rỉ sét nhìn như vật bán đồng nát vậy
-Hôm nay tao sẽ tế luyện mày
Trần Tuấn ngồi xếp bàng ngay ngắn,hai tay cầm Độc Thần Kiếm đặt trước mặt liền từ từ dùng thần thức tiến nhập vào thanh kiếm. Ngay lập tức như có một lực lượng sức mạnh khổng lồ mang theo ma khí cuồn cuộn như thác đổ tuôn ra không ngừng trùng kích thần thức của Trần Tuấn,bên trong ma lực hình như lại có một luồng thiện niệm bộc phát ra sức kìm chế ma lực. Trần Tuấn vận dụng Băng Thiên Quyết bảo vệ thần thức cùng luồn thiện niệm ra sức dung hợp áp chế lại ma lực. Bỗng ở bên ngoài lúc này có biến Trần Tuấn ngửi được một mùi quỷ khí nồng đậm cùng một luồng âm phong cách đó không xa chiếc chòi mà lại hình như còn đang tiến lại căn chòi. Ngay lập tức dừng lại Trần Tuấn cực nhanh đứng dậy thổi tắt chiếc đèn dầu,không gian trở nên tối đen như mực,Trần Tuấn tìm một khe hở bên vách nữa hướng chỗ quỷ khí phóng ánh mắt thăm dò. Ở đằng xa rất nhanh nhận ra,một bóng trắng đang dập dờ phiêu dật quỷ khí tầng tầng kéo theo ngay trên đỉnh đầu,một màu tanh nồng của máu mang theo âm phong thổi lướt đến từng cơn. Lũ chim chóc trong rừng cũng nháo nhác bay,Trần Tuấn thu liễm khí tức cẩn thận quan sát con quỷ kia. Con quỷ bay là là trên mặt đất vừa đi nó vừa phát ra những tiếng khục khặc như là bị ai đó cắt tiết nghe cực kỳ quỷ dị. Rất nhanh theo con đường mòn nó đã tiến đến sát bên sườn căn chòi mà Trần Tuấn đang ở,nhưng có vẻ như nó vẫn không hề phát hiện ra sự có mặt của Trần Tuấn,con quỷ đi đến đâu quỷ khí tán ra đến đó căn chòi cũng rung lắc khá dữ. Khi đi đến ngang qua căn chòi hình như nó phát hiện ra điều gì đó tốc độ liền chậm lại. Bất ngờ nó quay mặt nhìn về hướng căn chòi đối diện với ánh mắt của Trần Tuấn đang theo dõi nó qua khe cửa. Trần Tuấn nhìn rất rõ con quỷ này tóc dài rối tung,hai đôi hàm răng nanh dài cũng cái miệng rộng đang nhểu máu, đôi mắt nó không có con ngươi nhìn sâu hoắm,hai tay nó buông thòng xuống là là dưới chân
-Là hấp huyết quỷ..
Nó đứng lại nhìn về hướng căn chòi một hồi rồi hình như không cảm nhận được gì lạ,con quỷ lại tiếp tục đi theo hướng đường mòn ở bìa rừng như con đường mà chiều nay Hoa Lộc đã đi. Trần Tuấn cẩn thận suy nghĩ một lúc cảm giác như có nhiều việc chưa thông từ lá bùa trừ tà khiến con Hấp Huyết Qủy không phát hiện ra căn chòi đến lời dặn của Hoa Lộc. Trần Tuấn không nhanh không chậm liền xách theo độc thần kiếm,tìm ba lô định lấy một ít bùa bất quá ba lô ngấm nước bùa ướt hết,chu sa và hùng hoàng cũng hỏng hết,Trần Tuấn chỉ thấy còn dùng được mấy đồng xu liền tiện tay cầm theo một ít rồi tuột thang xuống rất nhanh bám theo con Hấp Huyết Qủy