Chương 51: Trần Tuấn Bị Lạc
-Tuấn...nắm lấy tay tôi...mau nắm lấy tay tôi
Hữu Trí vô lực khản cổ mà hét trước khi lại một đợt sóng nước nữa ập đến nhấn chìm tất cả bọn họ. Ba người Trần Tuấn,Hữu Trí và Minh Không hòa thượng bám được vào một thân cây gỗ mục
-Chết rồi..Tuấn cậu ấy đâu rồi?
Văn Dân hốt hoảng thốt lên,vẻ mặt ai đấy đều cũng chưa hoàn hồn Hữu Trí bây giờ trong lòng đã gấp đến độ không nói được cho đến khi Văn Dân cố gắng lay lay cậu ta mới dần dần lấy lại bình tĩnh,nhìn vẻ mặt Hữu Trí Văn Dân và Minh Không hòa thượng như có một tiếng sét xoẹt quá
-Tôi...tôi cố gắng kéo cậu ấy..nhưng không được
Hữu Trí ánh mắt như vô thần nói
Tình cảnh thật sự không thể trách Hữu Trí hay bất cứ ai trong lúc này,mọi người cũng đều im lặng bám vào khúc gỗ cứ như vậy mà thuận theo dòng nước một mực tìm kiếm,rồi thay nhau gọi thật lớn bất quá không có một chút phản hồi. Dòng chảy ở trong một khe núi nhỏ rất thiếu ánh sáng,nước lại chảy rất xiết mọi người ánh mắt vô lực nhìn nhau chắc chỉ còn trông chờ vào phép màu
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu,ở một địa phương hoàn toàn vắng vẻ giữa một khu rừng,trên một bãi đá sỏi bên dòng suối. Một thi thể toàn thân ướt sũng đang nằm úp mặt trên đó,thỉnh thoảng một vài con ruồi lại bâu quanh ở trên đầu. Một bóng người ẩn hiện ở trong khu rừng ánh mắt dò xét,một giọng đàn ông trung niên
-Không phải người của bản ta,chắc là chết đuối do lũ cuốn trên đầu nguồn về mà,cái tháng 7 này mưa ngâu,mọi năm đều là không ít người
Người đàn ông đang cố nói cho một người đứng cạnh nghe,người đứng cạnh nghe vẻ hơi trầm ngâm giây lát rồi cất tiếng,là tiếng một cô gái
-Không thấy thì thôi,nếu đã thấy thì không thể để người ta nằm chết như vậy được cậu ạ
Người con gái gọi người trung niên bên cạnh là cậu khẳng định là có quan hệ,giọng người trung niên khàn khàn
-Nàng út tính làm sao?
-Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó khô ráo chôn cất, để người ta chết cũng được toàn thây, chứ trong núi hùm beo nhiều
Người đàn ông trung niên thở dài chua sót rồi gật đầu,hai người cẩn thận tiến lại chỗ cái xác,nhìn qua cách ăn mặc của hai người thì chắc chắn là người đồng bào.Người trung niên mặc một bộ quần áo nâu làm từ một chất liệu dệt tay nhìn quả cảm giác như sần sùi.Bộ quần áo cũng chỉ theo dáng người chứ không có gì đặc biệt,ông ta đeo chéo một chiếc túi vải được dệt bằng thổ cẩm nhìn khá bắt mắt,lưng thắt một đoản đao được tra cẩn thận vào vỏ, có thể là vật tự chế tạo của người đồng bào,đầu ông ta đội một chiếc nón lá chân cũng là đi giày vải tự thêu. Người con gái dáng người nhỏ nhắn,cô ăn mặc nhìn khá kỳ lạ,cô mặc một chiếc áo sần màu trắng đục,bận một chiếc váy dài trùm đến gót chân bất quá chiếc váy như là được vấn lại theo dáng người vậy,váy màu đen nhưng lưng váy phần quấn ở trên vùng bụng thì được làm rất đẹp. Chỉ thêu bằng một loại thổ cẩm màu đỏ,trên đó có thêu rất nhiều hoa văn, có một sợi dây kim loại màu bạc đeo võng xuống,trên đầu cô gái vấn khăn màu trắng cổ lại đeo một cái kiềng kim loại. Hai người cơ hồ không có một chút gì cảm giác sợ hãi tiến lại gần đánh giá một hồi,người đàn ông trung niên đang định ngồi xuống lật cái xác lại thì bất ngờ một bàn tay thò ra với lấy chân ông ta nắm chặt lại… Người đàn ông rất nhanh rút dao định một dao chém đứt cánh tay
-Chờ đã…
Người đàn ông bất giác dừng lại,lúc này thi thể nằm dưới mặt đất kia như có biến hóa dần dần cử động
-Hình như người còn sống
Cô gái bàng hoàng nói,người nằm dưới mặt đất này từ từ ngẩng mặt lên,khuôn mặt dính đầy đất chính là Trần Tuấn,Trần Tuấn chưa chết. Cố gắng gượng một chút Trần Tuấn thều thào
-Giúp...giúp tôi...với
Trần Tuấn nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt rồi hoàn toàn lịm đi. Nửa ngày sau trần tuấn tỉnh lại thấy mình nằm ở trong một không gian như một túp lều lá,vách nhà xung quanh hoàn toàn được làm bằng tre với nứa, trên người được ai đó đắp cho tấm chăn rất đoàng hoàng,quần áo cũng được thay mới. Cảm giác trong người đau ê ẩm người như vô lực Trần Tuấn cố gắng ngồi dậy đảo mắt nhìn quanh một hồi thấy đồ đạc của mình được để gọn một góc,quần áo cũng được giặt khô phơi ở ngoài. Trần Tuấn ngồi xếp bàng thẳng lưng, thử điều tức một vòng khí tức cảm giác nội thương cũng không nặng lắm bất quá đan điền bị tổn thương do cố gắng tiêu hao khí lực cũng phải mất một vài ngày để hồi phục. Thở ra một ngụm trọc khí Trần Tuấn hít một hơi thật sâu nhớ lại lúc trước xảy ra sự việc trong lòng không khỏi lo lắng cho Hữu Trí, Văn Dân và Minh Không nhưng suy cho cùng có lẽ người mà bọn họ lo lắng nhất phải là Trần Tuấn hoàn cảnh xảy ra bọn họ có 3 người với kinh nghiệm sinh tồn của Hữu Trí thì không có gì phải lo lắng bất quá phải tìm hiểu rõ ràng nguyên tình huống xung quanh rồi tìm cơ hội liên lạc với bọn họ thì mọi chuyện đều ổn. Nghĩ như vậy Trần Tuấn cũng cảm giác yên tâm hơn,Trần Tuấn đứng dậy đi ra ngoài nhìn quanh một hồi,không biết mình đã bất tỉnh từ lúc nào mà bây giờ thời gian đã là xế chiều. Địa phương nơi Trần Tuấn được ai đó cứu là một chiếc chòi lá nhỏ nằm cạnh một con suối nhỏ sát ngay bìa rừng. Chòi lá có 4 chân theo dạng kiểu nhà sàn có một chiếc thang cao để trèo lên. Dưới ánh nắng chiều vàng vọt,Trần Tuấn hít một hơi dài sảng khoái nơi đây linh khí cũng khá nồng đậm một góc lại yên tĩnh hoang sơ đối với người tu luyện huyền thuật mà nói thì là nơi lý tưởng để tu luyện hoặc dưỡng thương với điều kiện thức ăn phải dễ kiếm,nói gì thì nói chứ họ vẫn là con người vẫn phải ăn mà. Vươn vai mấy cái Trần Tuấn quyết định trở lại bên trong căn chòi một mạch dưỡng khí tăng tốc độ hồi phục của đan điền. Qua mấy vòng luân chuyển khí tức đã thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều,lúc này bên ngoài có tiếng bước chân như có ai đó đang tiến đến vậy. Ngừng thần một lát Trần Tuấn cố gắng lắng nghe,tiếng bước chân đang tiến sát đến dưới căn chòi rồi một mực leo thang mà đi lên
"Có thể là ai chứ? hay là người đã cứu mình"
Trần Tuấn hơi động,suy cho cùng thì dù là ai cũng không phải là có động cơ để hại mình,có lẽ vừa trải qua sinh tử trong Tử Lâm lại khiến hắn sinh ra cảm giác nhạy cảm như vậy. Cái nừng nứa (nứa được đan thành một tấm ô vuông để làm cửa chòi tiếng của người đồng bào Mường) từ từ được kéo sang một bên để lấy lối vào Trần Tuấn ánh mắt hơi động định nói gì đó bất quá lại không biết nói gì!