Chương 17 Mật vụ hoàng gia

Đại Đế Châu Á

Chương 17 Mật vụ hoàng gia

Chương 17 Mật vụ hoàng gia

Hơn một tháng sau.

Kinh thành Huế, điện Trung Hòa.

Tự Đức ngồi phía sau án thư phê duyệt tấu chương. Dù bị người đời sau phê phán khá nhiều nhưng Tự Đức cũng không phải dạng hoang dâm vô đạo gì, chẳng qua lão quá ấu trĩ và bảo thủ thôi. Kể ra cũng khá buồn cười khi dân than khổ vì bị quan lại bốc lột nhưng hoàng đế cũng khổ vì quốc khố trống rỗng. Nếu số tiền đóng thuế mà đi đúng nơi thì Đại Nam cũng không thành ra như thế này, một đế quốc khu vực thời Gia Long, Minh Mạng bị tụt xuống thành tiểu quốc, mất đi vùng đất Nam Bộ trù phú.

Trong khi đó, một lão già râu tóc bạc, vẻ mặt khắc khổ đứng thẳng người lẳng lặng phía sau.Lão mặc một bộ đồ đen bó sát người, khăn chùm đầu màu đen che đi hàng tóc mai đã bạc trắng. Nếu như thay một bộ đồ thường dân thì trông lão không khác gì một lão nông dân bình thường vô hại.

Thế nhưng ít ai biết được rằng đây lại là đầu lĩnh lực lượng mật thám khét tiếng Minh Hổ của triều đình nhà Nguyễn. Tổ chức này tiền thân là đội cận vệ vua Gia Long, có nhiệm vụ giám sát những hàng binh tướng tá có xuất thân từ quan viên, quân Tây Sơn hiện đang phục vụ cho triều đình. Lực lượng này chỉ phát triển đỉnh điểm trong thời kì Minh Mạng và trở thành nỗi khiếp sợ cho bách quan hay bất cứ thế lực nào gây uy hiếp cho sự thống trị của triều đình. Điều đặc biệt là lực lượng thần bí này chỉ phục vụ cho riêng một mình hoàng đế, có rất ít người biết đến sự tồn tại của họ.

Sở dĩ Tự Đức có thể thuận lợi lên ngôi vua và đứng vững chân, có một phần giúp sức không nhỏ của lực lượng này, chứ không phải là do một số cựu thần có tiếng nói trong triều ủng hộ như ta vẫn tưởng. Trước khi mất, Thiệu Trị đã trao lực lượng này cho Tự Đức, lực lượng này nắm giữ lượng lớn bí mật, điểm yếu và các con tin người nhà của quan viên, gây chia rẽ phân hóa lực lượng phản loạn của Hồng Bảo, khiến cho lực lượng phản loạn vừa nổi lên đã thất bại. Khổ một cái là đám này với tình báo Pháp thì gần như không có cách nào chống trả. Họa chăng cũng chỉ có thể tránh các tin tình báo quan trọng rơi vào tay quân Pháp. Số còn lại thì bọn chúng cũng bó tay.

Hiện tại, Tự Đức vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi lão Lâm:

- Ưng Lịch huấn luyện đội cứu hộ gì đó như thế nào rồi?

Tự Đức có lỗi lo của riêng mình. Dù sao thì sáu ngàn lính không phải con số nhỏ. Cứ cho là Ưng Lịch muốn phòng chống thiên tai dịch bệnh thì em lão, Kiên Quốc có ý đó hay không vẫn còn là câu hỏi lớn. Dù vậy, thái hậu cũng đã ngầm đồng ý nên lão không thể làm khó dễ mà chỉ có thể cho người theo dõi.

Tự Đức muốn hỏi lão Lâm là hỏi riêng. Dù sao thì phủ Kiên Quốc Công gần đây quá được lòng người, từ quan lại tới dân đen, kể cả mẹ hoàng đế. Nếu hạ chỉ quan viên điều tra thì kết quả cũng chả thu được bao nhiêu.

Vẻ mặt lão Lâm hiện lên vẻ tán thưởng cổ quái, cười mà không nói, có vẻ đang sắp xếp xem nên nói như thế nào.

Chân mày Tự Đức nhíu lại:

- Thằng nhóc đó, lại gây họa gì rồi phải không? Hay đúng là Hồng Cai đứng sau mọi chuyện.

- Gây họa thì không có! Kiên Quốc Công có vẻ như không liên quan.

Lão Lâm cười khổ lắc đầu nói:

-Bất quá một số tình huống của đội hương quân này thần không biết phải nói như thế nào.

Tự Đức nói:

-Vậy nói từ đầu.

-Vâng thần nói từ đầu vậy.

Lão Lâm gật đầu, bắt đầu nói.

- Cậu Ưng Lịch sau khi chiêu mộ được một nhóm người bắt đầu tiến hành tổ chức biên chế và huấn luyện. Cái này không có gì, thế nhưng cách huấn luyện cũng khá kỳ quái. Các chức quan cũng không giống như quân đội Đại Nam mà giống quân lính Tây Dương hơn. Hơn nữa, một bộ phận binh lính có thành tích kém thì xuống bếp làm công, chuyển thành binh hậu cần, ngoài ra còn đi trồng rau, chăn lợn, đi xây nhà mướn cho dân, vận chuyển hàng hóa, miễn cưỡng cũng lấy được miếng cơm ăn, tuy nhiên tiêu chuẩn rất thấp kém, đồ ăn không khác gì đồ ăn cho lợn cả.

-…..Cái gì cơ, chuồng heo, nuôi heo, vận chuyển hàng?

Đầu Tự Đức đầu đầy mờ mịt, hoang mang hỏi. Chuyện đồ ăn giống lợn cũng chả quan trọng lắm vì mức sống của dân chúng thời này quá thấp đi.

Lão Lâm cười khổ:

-Đó là những điều vị quận công trẻ tuổi này bày ra. Hắn ở nơi đóng quân bày ra chuyện chăn nuôi, nuôi không ít heo dê, trâu bò…, à còn nữa còn lập ra đội vận chuyển và đội giúp dân. Hễ người dân cần vận chuyển đồ đạc bảo tiêu hàng hay cần giúp đỡ có thể đi nhờ quân đội, đương nhiên cũng sẽ thu chút phí. Dù vậy, nó rẻ hơn chi phí do bảo tiêu thu rất nhiều.

- Vậy thằng nhóc này tính cứu hộ với phòng dịch thật à? –Hoàng đế tự hỏi. -Thế là hơn một tháng nay hắn không hề cho quân luyện tập gì sao.

-Vậy thì không phải.Hắn chia quân ra làm hai phần, một đội lao động tăng gia, một đội huấn luyện.Đến giờ hắn chẳng cần bỏ ra chút quân lương nào, chỉ để ba ngàn lính lao động nuôi ba ngàn lính huấn luyện mà vẫn còn dư dả. Phải chi các vị tướng quân khác mà làm được như hắn thì hay biết mấy. Phần lớn binh lính có thể cướp được cơm ăn, cho nên sự huấn luyện cũng không hề gián đoạn, hơn nữa chế độ huấn luyện so với những đội quân khác còn gian khổ hơn, nhưng mà không tiến hành huấn luyện đội ngũ.

-Không huấn luyện đội ngũ? Thế bọn chúng huấn luyện cái gì?

Tự Đức hỏi.

-Nói chung cũng có luyện. Chỉ là cách thức hơi khác một chút. Quan trọng nhất, còn có chạy đường dài và đánh lộn bằng súng.

-Chạy đường dài? Đánh lộn bằng súng. Bọn chúng có súng!?

Tự Đức ngạc nhiên. Súng quân đội Đại Nam mười kẻ mới có một thì đám này đào đâu ra.

- Bệ hạ, chỉ là súng gỗ mà thôi. Thi thoảng còn có cung tên và giáo cùng vài cây nỏ.

-Mỗi ngày đều như thế hay sao?

-Vẫn luyện như vậy?

Hoàng đế hỏi.

-Bất quá dạo gần đây thay đổi một chút, chạy đường dài, chạy bứt phá, cùng đánh lộn, hỗn chiến bằng lưỡi lê.

-Đánh lộn?

- Ngoài ra, bọn họ còn học một loại chữ nhìn giống như chữ Tây Dương gì đó.

Cái này thì đúng là quá khác người. Dù vậy, chỉ cần Kiên Quốc Công không có ý làm phản thì tốt rồi. Mấy chuyện khác thì Tự Đức cũng chả quan tâm.

- Sĩ phu không có ý kiến gì à?

Lão hoàng đế hỏi.

- Một vài người tới hỏi. Kiên Quốc Công bảo đám lính của con lão không học nổi chữ thánh hiền nên dùng tạm chữ này cho dễ dạy.

-Trước hết kệ nó đi, ta nói ngươi điều tra quan sát Ưng Lịch ngươi làm đến đâu rồi.

Lão nói.

Sắc mặt Lão Lâm bắt đầu nghiêm túc trở lại.

-Thần đã điều tra, bất quá không thu hoạch được gì nhiều, chỉ thấy sau khi té cầu thang, con của Kiên Quốc Công như biến thành một người khác vậy.

Tự Đức cau mày nói.

-Như vậy….

Lão Lâm vội nói:

-Có lẽ sau khi ốm và cái chết của người anh em cùng mẹ thì cậu bé này đã nghĩ thông ra nhiều điều.

-Ngươi ngây thơ quá. - Tự Đức lãnh đạm nói. – Té cầu thang mà có thể nghĩ thông suốt được hay sao? Điều này cho thấy hắn hoặc là không phải Ưng Lịch, hoặc là từ trước đến nay hắn đều ẩn nhẫn che giấu. Khả năng lớn nhất là Hồng Cai đang đứng sau thao túng tất cả.

Nếu Ưng Lịch ở đây thì hắn sẽ há mồm vì Tự Đức đoán phần nào đúng. Một phần của hắn của phải Ưng Lịch thật sự.

-Thần đã tra, đó đích thị là Ưng Lịch. Việc muốn giả mạo một đứa bé ba tuổi thật sự rất khó. Trong khi đó, Kiên Quốc Công ngoại trừ hăng say luyện tập với thứ gọi là xe đạp kia thì không có làm gì khác thường. Người của ngài ấy được chúng thần quan sát cũng hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Tự Đức nhắm mắt nói:

-Hắn có lẽ… sẽ là kiêu hùng của thời đại này. Thế mà trẫm lại không nhận nuôi đứa bé này. Dù sao cũng nhận mấy đứa rồi. Nếu nhận nữa thì không ổn cho lắm. Thôi cứ quan sát thằng nhóc đó một thời gian nữa vậy.

……………………….

Nơi huấn luyện đội cứu hộ.

Hiện tại, cả đám người đang học chữ. Thực sự, việc học chữ cùng kiến thức cứu trợ cũng vô cùng cần thiết. Có học chữ thì giáo trình hắn viết mới được phổ biến. Chữ thì dĩ nhiên là chữ quốc ngữ. Giờ này chắc người Pháp cũng bắt đầu phổ biến loại chữ này ở Nam Kỳ. Để tránh đám hủ Nho dị nghị, hắn đặc tên nó là "Chữ bình dân", thay vì chữ Quốc Ngữ như nó vốn dĩ. Bản thân lão Cai cũng đi tới học loại chữ này.

- Phụ thân đại nhân, người học đến đâu rồi.

Ưng Lịch hỏi cha mình.

- Dễ hơn học chữ Nôm và chữ Hán nhiều. – Nguyễn Phúc Hồng Cai nói. – Mà mày biết là mật thám của hoàng thượng đang theo dõi nơi này chứ.

- Biết nhưng cũng chả đáng quan tâm. Đúng là con đang huấn luyện đội cứu hộ chứ có làm gì đâu.

Ưng Lịch thản nhiên đáp.

Mà đúng là hắn nói thật.

- Mà mày tính huấn luyện đám này đi cứu hộ với phòng dịch thật à? – Lão Cai hỏi. – Tuy chưa tới tuần trăng nhưng rõ ràng chúng còn chính quy hơn cả quân triều đình, chỉ thua mỗi ngự lâm quân mà thôi.

Cái này là Hồng Cai hỏi thật lòng. Nếu trang bị đầy đủ, trừ khi giao chiến với quân Pháp, còn không thì phải trả một cái giá không hề nhỏ để đánh tan đám trước mặt. Lão thật sự sợ không biết thằng nhóc này có phải định làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó không.

- Đúng mà cũng không đúng. Muốn Đại Nam vững mạnh thì phải đẩy lùi được thiên tai và dịch bệnh. Quá trình này đủ sức rèn luyện binh lính còn hơn cả chiến tranh. Hơn nữa, thiên tai cũng là lúc loạn nhất, việc buộc phải chém giết cũng thường xuyên xảy ra nên họ cũng thi thoảng hoạt động như binh lính.

- Sau cùng. Cái con muốn là gì?

Ông hỏi.

- Để mọi người nhìn rồi rút ra suy nghĩ. Tạo một xu thế không thể đảo ngược, đưa nước ta trở thành quốc gia công nghiệp hóa, hiện đại hóa.

Ưng Lịch lên tiếng. Những gì hắn làm cho tới giờ là tạo thành tiền lệ, một tâm gương để giai cấp thông trị Đại Nam nhìn vào. Nếu mọi thứ suôn sẻ, một sự chuyển mình mạnh mẽ sẽ dần diễn ra trên toàn lãnh thổ. Chỉ khi nguồn lực đủ mạnh thì chống giặc cũng như canh tân mới có thể thành công.