Chương 26 Lệnh vua

Đại Đế Châu Á

Chương 26 Lệnh vua

Chương 26 Lệnh vua

Sài Gòn, Nam Kỳ thuộc Pháp.

Sau trận thành Gia Định, toàn bộ các công trình được xây dựng từ lúc Gia Long còn là Nguyễn Vương bị san bằng. Nhiều toàn nhà kiến trúc kiểu phương Tây được xây dựng, chủ yếu là cho các quan chức thuộc địa. Trong số đó, công trình nổi bật nhất phải kể tới dinh Dinh Norodom. Cái tên này có vẻ khá xa lạ với nhiều người hiện đại nhưng Dinh Độc Lập thì không ai là không biết.

Hiện tại, chức vụ cao nhất của người Pháp chỉ là thống đốc, phụ trách quản lý Nam Kỳ, kiêm luôn việc bảo hộ Cao Miên. Cho tới khi việc bảo hộ ở Bắc Kỳ diễn ra thì chính phủ Pháp mới tiến hành thiết lập chế độ toàn quyền. Khi đó, thống đốc chỉ còn có phạm quy quyền lực ở địa phận của mình. Còn hiện tại, thống đốc Nam Kỳ chính là chức vụ cao nhất mà một người Pháp có thể đạt được trong chính quyền thuộc địa ở đây. Do vẫn trong trình trạng chiến tranh với triều đình Đại Nam và nguy cơ nhà Nguyễn tìm cách chiếm lại Nam Kỳ vẫn có nên chức vụ thống đốc thường do các sĩ quan hải quân đảm nhiệm.

Lúc này, Victor Auguste thống đốc Nam Kỳ đang làm việc. Vốn là sĩ quan hải quân nên dáng người của gã tương đối to lớn, kể cả so với tiêu chuẩn của người phương Tây. Khuôn mặt trải qua bao nhiêu năm nắng gió đã trở nên đen sạm, không được điển trai như đám trí thức hay chính trị gia ở Paris. Mà bản lão Victor cũng chả quan tâm gì tới bọn họ. Không có người như lão đem vàng bạc châu báu từ thuộc địa cách nửa vòng Trái Đất về mẫu quốc thì nước Pháp liệu có được như thế này. Cũng nhờ những người như lão tắm máu không biết bao dân bản địa, chết ở nơi khỉ ho cò gáy để bù lại thiệt hại của Đệ Tam Cộng Hòa từ sau chiến tranh Pháp- Phổ và trận chiến với Công Xã Paris.

Mà nói chung thì làm quan xứ thuộc địa không tệ. Luật pháp của nước Pháp không có tác dụng tại chỗ này. Lão cũng có thể xem như là vua con. Hằng ngày, gã đều được các mỹ nhân bản xứ chăm sóc tận tình chu đáo. Thêm vào đó, các đời thống đốc sau này đều không phải lo về chiến tranh do các cánh nghĩa quân đã bị tiêu diệt từ lâu.

- Thống đốc, đã tới giờ họp.

Một tay thư ký lên tiếng. Thời này, thư ký vẫn là đàn ông. Phong trào nữ quyền phải hai mươi năm nữa mới bùng nổ châu Âu. Nói trắng ra thì đám đàn ông châu Âu cũng không hề quá mức hào hoa như cách mà một số người hay nghĩ.

- Được rồi.

Sau đó, gã đi tới phòng họp. Hai tay lính gạc mở cửa cho người đi vào.

Mọi người thấy thống đốc xuất hiện thì làm tức đứng dậy chào. Trên phòng hợp lúc này là mực và bút lông ngỗng. Bút bi phải tới năm 1888 tới mới được phát minh ra.

- Tôi đã đọc báo cao sơ lược của mọi người gửi về. Nói chung thì tình hình ở Nam Kỳ và Cao Miên đã hoàn toàn bình ổn. Thuế má thu được vẫn tăng đều. Nhà Nguyễn thì đã từ bỏ ý định chiếm lại Nam Kỳ. – Thống đốc Auguste lên tiếng. – Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn phải nói tới mọi vẫn đề quan trọng khác. Dường như xu hướng cánh tân đang dần xuất hiện cùng với một vài các doanh nghiệp tư bản mà người đứng đầu nó lại là một thằng nhóc chưa tới năm tuổi.

Người đời sau đều nói Pháp thắng nhờ hỏa lực mạnh, triều đình nhu nhược nhưng khả năng tình báo của quân đội Pháp cũng không phải dạng vừa. Dĩ nhiên, chúng cũng không ngốc tới mức cho mấy ông Tây tóc đỏ mắt xanh vào vùng của đối phương. Những kẻ cung cấp tin tức cho Pháp đều là từ các thương nhân người Hoa và đám Việt gian bán nước.

- Thưa ngài, tôi không nghĩ tên nhóc này có thể làm gì được. Mà cho dù có cách cách tân thì cũng chưa chắc làm được gì.

Một sĩ quan hải quân lên tiếng.

- Cũng chưa chắc. Các ngài nên nhớ là Nhật Bản sau khi cách tân đã thay đổi tới mức nào. Cho dù bọn chúng có mua vũ khí hay mở hẳn xưởng chế tạo thì chúng ta cũng không sợ vì tiệm lược của nước Pháp dư sức áp đảo. Tuy nhiên, nếu như bọn chúng canh tân thì lại khác.

- Jasques, cậu nâng tầm bọn chúng lên rồi đó. Đám da vàng đó dù có trang bị súng ống thì cũng thể hơn được người da trắng thượng đẳng chúng ta.

Trong sĩ quan nói.

- Đúng vậy!

Cả đám thấy hùa theo.

- Ta thấy Jacques nói có lý.

Gã thống đốc nói.

Thực tế, tên Jacques này không ai khác chính là người đã dẫn quân cướp phá kinh thành Huế vào chục năm sau. Lúc này thì hắn chỉ có quân hàm đại úy quân đội viễn chinh Pháp mà thôi.

- Dù vậy, tên này là hoàng tộc. Nếu chúng ta cho người ám sát thì có khả năng sẽ kích động triều đình nhà Nguyễn chuyển sang chủ chiến. May thay, tôi đã nhận được tin tình báo cho thấy Tự Đức cũng vì nghi ngờ mà gọi gã này vào kinh. Tạm thời, chúng ta cứ tăng cường giám sát tên nhóc này. Dùng tất cả mối quan hệ để chặn đường làm ăn của hắn. – Gã Victor lên tiếng. – Còn có gì cần báo cáo không?

- Ngoài ra, còn có một việc quan trọng khác là Tôn Thất Thuyết. Gã này có tinh thần chống chúng ta quá mãnh liệt. Trận Cầu Giấy mấy năm trước cũng có gã tham gia. Nếu gã kia cứ giữ chức vụ ở Bắc Kỳ thì quân ta khó mà xâm chiếm nơi đó vào sau này được.

Một người nói.

- Được rồi. Vậy thì liện hệ với đặc phái viên của ta ở Hà Nội. Bảo anh ta yêu cầu triều đình Huế chuyển gã họ Tôn này đi. – Victor nói. – Cuộc họp hôm nay chấm dứt.

……………………………

Kinh thành Huế, Đại Nam.

Trong lúc cả đống âm mưu được bài ra thì ở phủ Kiên Quốc Công, mọi thứ cũng chả suông sẻ là bao. Dạo gần đây mọi người đều đồn ầm lên việc công lao của Ưng Lịch quá lớn, công cao hơn chủ. Trong lịch sử, mấy kẻ như vậy chỉ có hai kết cục. Một là tự mình lên làm vua hoặc khống chế vua nhà Tào Tháo. Hay là diệt tộc. Nguyễn Phúc Hồng Cái thật không muốn bản thân dính vào con đường thứ hai chút nào. Sức khỏe gã chỉ vừa mới tốt lên mấy năm gần đây thôi.

- Chuyện này thì cha không cần quá lo. Hoàng thượng sẽ không làm gì chúng ta đâu.

Ưng Lịch nói.

- Tại sao mày chắc như vậy? – Gã hỏi. – Tao biết mày giỏi nhưng sống với thân phận hoàng tộc không dễ đâu con.

- Lý do thì khá đơn giản. Một, con không hề vi phạm pháp luật Đại Nam. Tất cả những điều con làm đều có sự cho phép của hoàng thượng và thái hậu. Hai, quân viên trong triều đang dần đứng về phía chúng ta. Dù sao thì thánh thượng, một người trọng Nho học, không thể nào không nghe ý kiến quần thần được. Ba, cũng là cái quan trọng nhất. Một khi dẹp chúng ta khi cái rắc rối sau đó, triều đình hiện tại không giải quyết nổi.

Kể ra thì khá trùng hợp khi Ưng Lịch lại có cùng quan điểm với lão Lâm. Hắn hiểu rõ Tự Đức sẽ không làm gì hắn. Mà dù có muốn thì những người kế bên cũng sẽ không cho lão làm như vậy.Đại Nam tồn tại lay lắc suốt mấy năm nay. Giờ nếu Tự Đức chơi lớn thì triều đình có nguy cơ sụp đổ.

- Liệu có cần chuẩn bị…

Lão Cai ngập ngừng. Từ lúc nhỏ, dù được Thiệu Trị thương yêu nhưng con người này chưa từng nghĩ tới ngai vàng. Qua bao năm, trong khi Hồng Bảo tạo phản tới hai lần thì Kiên Quốc Công vẫn an phận. Đa số môn khác mà Ưng Lịch thấy chủ yếu là nhằm mục đích bảo vệ an toàn cho phủ chứ không hề có ý tạo phản.

Dù vậy, việc con trai thay đổi là làm gã Cai suy nghĩ lại. Hồng Cai hiện đã nhìn thấy tương lại của Đại Nam ở trong thằng nhỏ này. Với quốc công này, con trai lão đúng là thần tiên hạ phàm. Vì nó và cũng vì Đại Nam, Nguyễn Phúc Hồng Cai cũng muốn mạo hiểm.

- Tuyệt đối đừng…! Bẫy do người khác đào thì há chúng ta lại nhảy vào.

Lịch nói. Hắn hiểu rõ Tự Đức có một phần muốn xem thử liệu hắn có ý đồ hay không, cũng như cái cách mà Phạm Phú Thứ hỏi hắn về vụ tạo phản khi xưa. Nếu phủ Kiên Quốc Công không làm gì mà Tự Đức xử tội thì đó là hôn quân xử oan trung thần. Hắn hoàn toàn có cớ tạo phản hay chí ít là làm lung lay triều cương. Nếu Tự Đức không làm gì mà hắn lại có ý thì sẽ là loạn thần tặc tử, chết không đáng tiếc.

Hơn nữa, giờ mà Đại Nam có biến thì Pháp, Thanh, Xiêm La sẽ là đám hưởng lợi nhất. Quân của hắn tuy tinh nhuệ nhưng muốn đánh tan toàn bộ quân triều đình cũng cần thời gian. Số quốc lực ít ỏi bảo nhiêu năm, được gia tăng gần đây sẽ đi tong hết. Nhà Nguyễn hiện tại vẫn còn có thể cứu vãn được. Nó vẫn chưa phải là chế độ phong kiến bù nhìn như sau này. Tự Đức tuy có cổ hủ nhưng không phải loại ăn chơi bán nước như Khải Định, Bảo Đại. Hơn nữa, cho hai cha con hắn năm đại quyền, Ưng Lịch cũng không chắc có thể giải quyết thế cục hỗn loạn hiện tại không.

- Bẩm…

Một tên người hầu lên tiếng.

- Không phải tao đã dặn là không ai được vào rồi sao!

Hồng Cai quát.

- Bẩm cậu, ông, có công công từ trong cung tới.

Tên người hầu nói.

Một lúc sau đó, cả phủ nhanh chóng ra sân đợi. Lúc này, một tay thái giám và một đám thị vệ đã đợi. Tên công công có hơi không vui nhưng khi được đút tý "quà quê" thì mặt mày rạng rỡ.

- Thánh chỉ tới. Cả phủ Kiên Quốc Công tiếp chỉ!

Mọi người cũng có chút lo lắng. Dù sao thì những gì Ưng Lịch làm đã tới mức công cao hơn chủ. Cũng có khả năng đây là thánh chỉ ban chết.

"Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết.

Con trai Kiên Quốc Công, Nguyễn Phúc Ưng Lịch, tài năng hơn người. Trị thủy, diệt tham quan, cứu tế dân chúng, những việc này làm trẫm rất hài lòng. Hoàng đệ Hồng Cai có thể dạy dỗ được con như vậy đúng là tài năng hơn người.

Nhiều kẻ gian xàm tấu các khanh có ý đồ nhưng trẫm đều bỏ ngoài tai. Trước công trạng lớn như thể, quả nhân còn không biết nên thưởng gì cho xứng đáng. Thình lình, trẫm nhớ ra xứ Nam Bàn thuộc triều ta đã lâu mà chưa có quan viên nào cai quản. Nay xứ phong Nguyễn Phúc Hồng Cai làm Nam Bàn Quận Vương, con trai Nguyễn Phúc Ưng Lịch làm Nam Bàn Quận Công. Các khanh có toàn quyền thay mặt trẫm trị dân và quan binh ở đó. Trong vòng hai tháng tức khởi hành đi nhận chức.

Khâm thử"

- Tạ chủ long ân!

Cả nhà Kiên Quốc Công lên tiếng.

Trong một khắc, Ưng Lịch nở ra nụ cười mà chỉ có Hồng Cai mới thấy. Với nhiều người, Nam Bàn hay Tây Nguyên là xứ khỉ ho cò gáy nhưng với Ưng Lịch đây chính là mỏ vàng mà hắn khao khát bao lâu nay.