Chương 71: Câu chuyện của Vân.
- Chắc chắn ở nơi đó là phi thuyền của chúng ta, khôn có cách nào để liên lạc với nó được, cần đến gần nó trong phạm vi 1 km thì ta mới tích hợp được với trí năng của ta trên phi thuyền đó được. Chấm đỏ này là ngươi còn cái chấm đỏ này là nơi hạ lạc của cái phi thuyền kia.
- Khoảng cách từ đây đến đó là bao xa.
- Khoảng bảy mươi đến tám mươi km, nó nằm trong một công viên của thành phố đó.
Sơn gật đầu đã hiểu rồi sau đó chỉ huy đám người bắt đầu vận chuyển vật tư, sáu người kia cũng bắt đầu bước xuống xe, mấy người vây quanh thấy sáu người bước xuống thì chạy lại hỏi.
- Các ngươi là đám người đã kêu cứu đó sao.
- Các ngươi trước đó ở đâu, sao có vẻ chật vật thế này.
- Mấy muội muội này sau này đi theo mấy tỉ muội chúng ta làm ăn nha, đảm bảo các ngươi không phải chịu khổ bên ngoài nữa.
Cả Hồng tỉ trong cái thanh lâu tự phát kia cũng chạy ra nôi kéo mấy cô gái về bên đó, thấy cách ăn mặc hở hang cũng như cách nói chuyện biết là không có chuyện gì hay ho mấy cô gái đều giãy nảy nên nói.
- Ta không … ta không phải loại nữ nhân đó.Các ngươi hãy tránh xa tôi ra.
Rồi cô ta đẩy ngã Hồng tỉ kia ra đất, mấy nàng đi theo thấy vậy thì nổi đóa nên xông lại đánh tát cô gái đó túi bụi vừa tát vừa mắng.
- Mẹ nhà ngươi, chị Hồng có ý tốt mời ngươi làm việc giúp ngươi có miếng cơm ăn vậy mà không biết lòng tốt lại đánh tỉ ấy. Mẹ ngươi xem ngươi là cái tiểu tam chứ gì còn giả thanh thuần với chúng ta, sau này ngươi không làm được gì kiếm miếng ăn có đến chỗ chúng ta làm việc không.
Đám nam nhân bên ngoài thì hô hào cổ vũ cho mấy nữ nhân đánh nhau,người chung niên kia trong đám tháy thế niền lao vào can ngăn, nhưng ông ta yếu ớt do ăn uống không đầy đủ một thời gian dài sao có thể đánh lại đám nữ nhân đó nên bị xô ngã ra đất, thấy tình thế không xong Sơn mới quát nên.
- Các ngươi làm cái gì thế muốn ta đập cái tiệm của các ngươi không.
Nghe thấy hắn nói như vậy đám đó mới tản bớt ra ai làm việc đó, đám Hồng tỉ cũng dắt díu nhau đứng dậy xin lỗi hắn rồi chạy biến đi.
- Không ngờ chỗ các ngươi lại khốn nạn như vậy, chúng ta không thèm ở đây nữa, ba ba mụ mụ chúng ta mau đi thôi. Ở đây chỉ tổ bị chà đạp thêm mà thôi.
Nói chuyện chính là cô gái bị đánh nằm dưới đất kia, nàng ta đứng dậy lau máu mũi rồi kéo tay một nữ nhân với trung niên bị ngã kia chuẩn bị rời đi. Sơn thấy vậy thì cười khẩy rồi lại gần cô gái đó nói.
- Ngươi nói cái gì chỗ của ta khốn nạn sao, ta nói cho ngươi biết nơi này là đã quá tốt và lương thiện gấp trăm lần ngoài kia rồi. Ta đã nói với các ngươi rồi, đừng nghĩ mình như trước hãy hạ tư thái xuống mới sống lâu được. Mà thôi các ngươi không muốn ở đây cũng được không ai giữ các ngươi cả, các ngươi có thể đi. Chúng ta không giữ kẻ vô dụng.
Hai vợ chồng trung niên kia thấy vậy thì kéo cô gái đó lại sau đó cúi đầu xin lỗi hắn, trung niên kia mới nói.
- Xin lỗi cậu con bé nó được luông chiều từ bé, không hiểu chuyện mong cậu bỏ qua cho, chúng tôi sẽ ở lại đây mong cậu xắp xếp cho chúng tôi làm công việc gì cũng được.
- Ba ba cần gì phải cầu xin hắn chứ, con không thèm ở lại cái nơi này của hắn.
Nàng ta cố kéo hai vợ chồng kia rời đi nhưng cả hai ra sức khuyên cô ta ở lại, thấy lôi lôi kéo kéo bực cả mình Sơn mới kéo tay nàng ta ra nói với đám Hồng Vân gần đó:
- Đưa họ đi tắm giặt xem ai có sở trường làm việc gì cấp cho họ việc làm với chỗ ở sau đó xếp vào đội dự bị cho họ huấn luyện. Hai người yên tâm, ta sẽ dạy lại cô ta cho cô ta ngoan ngoãn ở lại đây với các người.
Thấy nàng ta bị hắn nắm lấy cổ tay kéo đi, sợ hắn đuổi con gái đi thật hai vợ trồng trung niên đó chạy lại quỳ xuống kéo lấy chân hắn, Sơn thấy thế liền nói một câu như vậy. Sau đó là lôi cô gái kia vào một chiếc ô tô gần đó rồi ném cô ta vào ghế phụ.
Nàng ta giãy giụa nhưng không có sức nên bị Sơn kéo tống vào xe một cách dễ dàng, hai vợ chồng kia thấy vậy thì chỉ biết đứng khóc mà nhìn bóng chiếc xe đó chạy đi, thấy vậy Hồng Vân lại gần hai người rồi an ủi.
- Anh ấy là người rất tốt, hai người yên tâm anh ấy không làm hại con gái hai người đâu. Tất cả lời anh ấy nói là sự thật đó nơi này đã là một chỗ quá tốt rồi, có những nơi nó còn khốn nạn hơn các người nghĩ gấp trăm lần cơ … thôi mấy người mau theo tôi, tôi sẽ bố trí cho mọi người.
Sơn cho cô ta nên xe sau đó lái xe ra đường quốc lộ, thấy vài con xác sống du đãng gần đó hắn kéo hết cửa kính xuống, thấy có mùi máu đám xác sống đó lao lại như cá mập thấy máu vậy, Sơn rút chìa khóa mở cửa xuống xe rồi nói:
- Cô em chẳng phải muốn đi nơi khác sao, anh cho em cái xe này đó thích đi đâu thì đi không còn ai cản trở em nữa.
- Ngươi …. Ngươi định đi đâu.
Nàng ta thấy một đám tầm năm sáu con tiến lại phía này thì hốt hoảng kêu nên, Sơn đi ra ngoài sau đó châm một điếu thuốc hút, mấy con xác sống thấy hắn thì cũng nhao về phía hắn. Hắn rút đao chém vài cái thì đám xác sống đó đã bị giải quyết còn có hai ba con đang nhao nhao vào cánh cửa xe được mở ra kia thò tay vào bên trong xe mà với về phía nàng ta.
Nàng ta ngồi trong xe khóc thét vì sợ hãi nhưng sau một hồi thì cũng cởi được dây an toàn cố đẩy cửa xe nhưng không được nàng ta đã chui qua ô cửa được mở ra bên cửa của hắn mà ra ngoài. Đám xác sống thấy nàng ta ra ngoài thì lại lao nên vồ về phía nàng ta, quá sợ hãi thấy gần đó có một cây bàng nàng ta liền trèo ngay nên trên đó mà ngồi.
Ba con xác sống thì vây quanh loạn chuyển dưới gốc cây mà với nên, Sơn thấy vậy thì hơi tặc lưỡi chở lại xe rồi bắt đầu lái đi, qua chỗ gần cô nàng kia Sơn mới vẫy tay nói.
- Không cần xe thì thôi vậy, anh lái xe đi trước nha ở đó mà hưởng thụ đi cô em.
Nói rồi hắn lái xe khuất khỏi tầm mắt cô gái, ngồi trên tán cây nhìn xuống đám xác sống phía dưới mà trong lòng càng hoảng sợ hơn. Nàng tên là Chu Mộng Vân là con gái của hai vợ chồng kia, mẹ là Trần Hạnh bố là Chu Quang Sáng hai vợ chồng có một công ti khá lớn, cũng có ít nhiều tài sản và địa vị trong xã hội Vân là con gái và cũng là con một trong gia đình nên từ bé được chăm sóc cưng chiều quá đỗi.
Hôm dịch bệnh phát tán là sinh nhật nàng tròn mười chín nên nàng đã xin nghỉ ở trường một ngày về với bố mẹ, cái trung tâm thương mại đó chính là của gia đình nàng ta, hỏi thăm người làm trong nha mới biết bố mẹ ở đó nên Vân đến đó tạo bất ngờ cho bố mẹ.
Không ngờ dịch bệnh phát tán, lây nhiễm biến con người thánh xác sống, người trong siêu thị biến thành xác sống cả may có một đám nhân viên nhanh trí dùng đồ đạc cản lại cái thang cuốn nên mấy người ở mấy tầng trên mới sống xót. May mà ở đó có đồ ăn cùng nước uống nên đám bọn họ cố cầm cự, họ luôn nghĩ rằng cố cầm cự chờ người đến cứu viện nhưng mãi vẫn không có kết quả gì.
Qua đi một tháng thì hết nước có người nghĩ cách rời đi nhưng đều bị ăn thịt bởi đám xác sống vây bên dưới đại sảnh, tuyệt vọng một cô gái đã chốn trong nhà vệ sinh cắt cổ tay tự sát, nàng ta không chết đi mà biến thành xác sống sau đó cắn xé mọi người làm cả đám hỗn loạn mà nhảy xuống dưới để chạy thoát vì vậy mới có đám xác sống gãy tay chân.
Đám sáu người bọn họ là mấy người có tiền nên được đám vệ sĩ hết mực bảo vệ khi thấy có động tĩnh cả đám đã được rút nên tầng thượng để chốn đám đó vì đoạn hậu mà chết hết. Họ sống trên tầng trên đó may sao có mưa nên đã cố hứng nước mà sinh hoạt, tên đàn ông mà gọi cứu hộ cho Sơn thực chất không già như hắn nghĩ, anh ta mới có hơn ba mươi.
Anh ta là Phùng Quang là phó tổng một công ti lớn, hôm đó anh ta đi hẹn hò cùng nhân tình đi mua sắm đồ về chuẩn bị nấu cơm thì gặp tận thế sau đó là anh ta với người tình được đưa nên trên đó,. Trong đám người đó cũng có một cô gái nữa cô ta cũng là bạn của Vân theo về đây chơi với nàng ta không may thì gặp cơ sự như vậy.
Phùng Quang tuy giàu có nhưng hắn không ăn chơi gái mú mà thích leo núi, vận động mạnh khá nhiều nên sức khỏe khá tốt, mấy người gần một tháng ở trên đó đồ ăn toàn do anh ta nghĩ cách lấy nên ăn. Ngay cả cái bộ đàm cũng lấy được bằng cách đó.
Trên lóc có một sợi dây thừng khá dài anh ta đã dùng nó mà câu đám xác sống bên dưới, tuy rất cao và nguy hiểm nhưng do tố chất thân thể tốt nên cũng lần được lần không, từ người đám xác sống đó kiếm được đồ ăn qua ngày rồi một ngày anh ta tìm thấy một cái bộ đàm trong một cái ba lô của một con xác sống. Rồi nghe thấy thông báo của bọn hắn, được tin này cả đám rất vui ai cũng không muốn sống cái cảnh như vậy nữa nên đã lập tức mà gọi cho bọn hắn rồi chờ đợi.
Khi được phản hồi cả đám đã mừng phát khóc uống nốt chỗ nước hứng được mà ăn mừng, Vân cũng rất vui khi được cứu nhưng nàng nghe lời Huấn nói với đến nơi thấy đám nam nhân ở đó nhìn mình với đá nữ nhân đi theo nàng như sói đói nên hơi e sợ. Lại thêm Hồng tỉ đến kéo nàng đi làm gái nên tất cả nghẹn khuất trong nàng bao lâu nay phát tác, tính tiểu thư phát tác nên mới nói ra những nời như vậy.
Ban đầu nàng thấy hắn nói với ba mẹ như vậy tưởng hắn chỉ dọa nàng mà rời đi nhưng ngồi trên tán cây một tiếng, hai tiếng rồi đến cả ba tiếng trời bắt đầu tối dần nhìn đám xác sống bên dưới cùng ở một mình nàng bắt đầu sợ rồi khóc. Nàng khóc, cầu xin ông trời cho nàng gặp lại ba mẹ, nàng sẽ nghe lời ba mẹ hơn, nàng muốn gặp lại con người ma quỷ kia đã bỏ lại nàng.
Nàng muốn gặp hắn để hắn giải thoát nàng khỏi cảnh này, tất cả sự việc đó Sơn đều ở một ngôi nhà xa xa nơi đó dùng ống nhòm quan sát, thấy nàng ta đã khóc mệt mỏi xuy xụp với trời đã tối nên hắn mới lái xe đến đón nàng ta.