Chương 8: Tuấn Mất Tích

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 8: Tuấn Mất Tích

Ngày hôm sau cơ thể Tuấn đã hoàn toàn khỏe mạnh, buổi sáng hắn bước ra khỏi ngôi nhà tranh thì mọi người đã đi săn trừ Hùng ở lại trông trại. Tuấn đi lòng vòng quanh nơi hắn và bạn bè của hắn đang ở

Tuấn dừng lại trước ngôi nhà lá bên cạnh ngôi nhà mình nghỉ ngơi mấy ngày hôm nay. Ngôi nhà lá này xung quanh bọc lá nhiều hơn và to hơn ngôi nhà mà hắn đang ở. Xung quanh treo mấy miếng da thú, theo như lời của Hùng thì chỗ này là nơi để mấy món đồ mà họ tìm thấy sau khi tỉnh dậy từ vụ vòng xoáy kì lạ đó. Tuấn chần chừ rồi cũng bước vào ngôi nhà đó.

Bên trong ngôi nhà lá cũng chả có gì ngoài vài miếng kim loại và một đôi giầy thì hầu như mọi thứ xung quanh đều chỉ là lá và mấy cành cây đan xen, xếp trồng lên nhau, may cho hắn là ở bên góc trái nhà còn một cái dao găm. Hắn cầm lấy chiếc dao găm đang định bước ra ngoài thì bỗng có tiếng lá sột soạt ở phía góc nhà. Hắn quay đầu nhìn ra chỗ phát ra âm thanh đó, trước mắt hắn là một con rắn không rõ chủng loại. Thân nó dài khoảng 80cm đầu nó có cái mào màu đen lưỡi nó thè ra rụt vào và tiến dần tới chỗ của Tuấn một cách chậm chạp dường như nó đang đánh giá con người phía trước nó.

Tuấn bình tĩnh giơ con dao về phía trước để phòng thủ, để một khi con rắn tấn công là hắn có thể kịp thời đâm cho nó một phát. Hắn đi giật lùi về phía lối ra định tìm chỗ rộng rãi để " xử đẹp " con rắn. Thế nhưng con rắn đã phát hiện ra ý đồ của hắn, nó thè lưỡi ra lần cuối rồi vụt lao tới phía chân của Tuấn. Tốc độ của nó quá nhanh chỉ chưa đầy tíc tắc nó đã tới sát cổ chân khiến Tuấn không thể kịp nâng chân để tránh.

- A... A... A...!!!

Con rắn cắn ngay vào cổ chân của Tuấn khiến hắn đau nhức hét lên. Cổ Chân của hắn bắt đầu thâm tím chuyển dần sang màu đen và bắt đầu lan lên các bộ phận cơ thể. Con rắn sau khi cắn xong cũng tự lăn ra đất rồi tan biến thành làn khói màu đen.

Tuấn lúc này cũng không có thời gian để chú ý đến việc đó. Việc mà hắn đang lo lắng lúc này đó là nọc độc của con rắn kia đang loang ra khắp cơ thể khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

- Có truyện gì vậy.... Tuấn ngươi bị sao thế kia...

Lúc này Hùng cũng chạy vào sau khi nghe tiếng kêu thất thanh. Hùng nhìn xuống chân Tuấn thấy lốt răng của rắn hắn liền hiểu ra, hắn vội chạy tới đỡ Tuấn đang nằm trên mặt đất.

- Ráng chịu đựng mọi người đang ra ngoài một lúc nữa sẽ về cứu ngươi. Xin lỗi vì ta không có cách nào cứu ngươi được, phải đợi cô Takitori về. Trong đội chúng ta chỉ có duy nhất cô ấy là có khả năng cứu ngươi.

Hùng lúng túng không biết nên làm thế nào để cứu Tuấn, hắn đành phải an ủi động viên Tuấn cố gắng trụ đến khi Takitori và mọi người đi săn về. Nhưng nọc độc của con rắn nào có để cho họ được như mong muốn. Chất độc lan tỏa khắp cơ thể Tuấn khiến cơ thể hắn chuyển hết sang màu đen. Cả khuôn mặt Tuấn cũng đang chuyển dần sang màu đen xạm,khuôn mặt hắn méo mó vì đau đớn đôi mắt hắn mở to đầy vẻ không cam lòng.

"Ta phải chết ở đây sao? Cuộc sống này ta còn chưa nếm trải được nó mà."

Đôi mắt với những sợi máu cuối cùng đang dần chuyển thành đen trong nỗi tuyệt vọng. Nó đang dần dần kép lại cơ thể hắn mềm nhũn không còn sức sống Trong vòng tay của Hùng.

Bàn tay Hùng run run hắn cảm thấy bất lực, hắn tự trách mình không thể cứu được người bạn, người anh em đã từng vào sinh ra tử từng cứu hắn nhiều lần trên chiến trường.

- Người anh em ta sẽ chôn cất ngươi thật chu đáo để ngươi có thể an nghỉ nơi suối vàng.

*****

Nửa ngày sau.

- Hôm nay không tồi chúng ta kiếm được 4 con thú rừng khá to chắc đủ để chúng ta ăn hai ngày. Mà công lớn nhất lần này thuộc về Đức đúng không mọi người.

- haha....Tôi chỉ góp chút ít sức thôi, phần lớn vẫn là nhờ sự phối hợp của mọi người.

- Ha...ha... Anh bạn đúng là khiêm tốn quá muốn khen 1 tí cũng khó. Thôi chúng ta mau về trại đi.

Nhóm người đi về phía những ngôi nhà làm bằng lá cây. Họ chính là những người trong nhóm của Tuấn và nhóm của Takitori. Chưa tới nơi họ đã thấy một bóng người quen thuộc, đó là Hùng hắn đang đào đất ở gần một ngôi nhà lá.

- chúng tôi đã về rồi đây...!!! (mọi người cùng nhau hô lên,)

Thấy Hùng vẫn đan đào đất mọi người lấy làm lạ, họ kéo nhau tới chỗ của Hùng.

- Này Hùng đang làm gì vậy. Sao không ra nghênh tiếp chúng tôi. Hôm nay chúng tôi bắt được nhiều thú lắm. (Đức và mọi người cung khoe chiến lợi phẩm với Hùng.)

Hùng dừng tay nhìn mọi người bằng ánh mắt đỏ ngầu và rơm rớm nước mắt, nó chỉ thiếu chút nữa là hai hàng nước mắt sẽ tuôn xuống.

- Tuấn....!!! Anh ta....ch..ết...rồi.... (Hùng cố gắng nói ra lời cuối cùng rồi bật khóc. Mặc dù rất mạnh mẽ nhưng Hùng vẫn không kỉm nổi hàng nước mắt tuôn rơi trên má.

Mọi người đều sững sờ nhất là Takitori và Đức. Hai người cùng chạy tới ngôi nhà nơi Hùng chỉ là đã để xác ở đó. Nhưng khi họ bước vào thì ngôi nhà trống không. Hai người tức giận quay ra chỗ Hùng.

- Hai người định chơi trò trốn tìm với chúng tôi hả,Tuấn làm gì có trong đó. Anh diễn sâu quá đấy Hùng thôi diễn kịch đi. Tuấn anh đang ở chỗ nào ra đây ngay không cần đùa dỡn như thế nữa đâu. (Takitori quát lên)

Hùng ngạc nhiên nhìn Takitori ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cô.

- Cô vừa nói gì? Không thấy xác của Tuấn sao?

Hùng chạy về phía ngôi nhà lá mà lúc nãy hắn để xác của Tuấn ở đó. Quả đúng như Takitori nói xác của Tuấn không còn ở đó. Hùng nửa mừng nửa lo.

- Tuấn....!!!! Có phải anh còn sống không nếu còn sống thì mau ra đây.

*****

- Đã ba ngày trôi qua mà chúng ta vẫn chưa hề thấy dấu vết của anh ta. Cái thế giới này còn điều gì bí ẩn mà chúng ta vẫn chưa hề biết hết về nó đây.? Có lẽ một con vật gì đó đã đưa anh ta đi. Hay là ở đây có người người ngoài hành tinh sinh sống. Họ thấy anh ta bị độc rắn nên ra tay cứu giúp. (Takitori nói)

Takitori và mọi người hai ngày hôm nay họ đã nỗ lực tìm kiếm xung quanh khu vực này nhưng vẫn không hề thấy một dấu vết của Tuấn, cho dù chỉ là 1 cái dấu chân. Mọi người đều chán nản mệt mỏi tất cả họ nhìn nhau. Rồi nhìn đến Takitori. Hiểu được ánh mắt đo là ý gì Takitori thở dài nhìn Hùng và Đức rồi nói:

- Mấy ngày hôm nay chúng ta đã cố gắng tìm anh ta nhưng chưa hề có dấu vết gì. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta...

- Tôi hiểu rồi... Chúng ta nên dừng cuộc tìm kiếm này thôi. Nếu đúng là anh ấy còn sống thì đã quay trở về đây với chúng ta rồi. Còn nếu được người ngoài hành tinh ở đây cứu giúp như giả thuyết ở trên thì đó cũng là một điều tốt. Mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi để còn đi săn vào sáng mai. (Đức nói).

Đêm xuống khi mọi người đang ngủ thì có hai bóng người xuất hiện bên cạnh một ngôi nhà.

- Chuẩn bị xong chưa chúng ta đi thôi.

-ô kê... Đi thôi.

Hai người họ chính là Đức và Hùng, họ quyết định tách khỏi đội để đi tìm Tuấn. Đồng thời họ cũng muốn đi tìm hiểu về cái thế giới này, nó có điểm gì khác với Trái Đất mà họ chưa thể biết tới. Liệu có tồn tại một dạng sống giống con người trên hành tinh này?