Chương 10: Tam Đỉnh Thiên Sơn (2)

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 10: Tam Đỉnh Thiên Sơn (2)

- Đại trưởng lão!!!

Hai người gác cổng đặt tay ngang trước ngực cúi đầu hành lễ.

Tuấn nhìn lướt qua hai người gác cổng rồi lại chạy theo sau người đàn ông kia. Trong đầu hắn nãy giờ vẫn đang rối bời không biết tại sao mình lại có thể đọc hiểu được cái dòng chữ loằng ngoằng ngoài kia. Dường như hiểu được những suy nghĩ trong lòng của Tuấn người đàn ông vừa đi vừa giải thích.

- Ngươi có phải vẫn còn đang ngạc nhiên vì sao bản thân lại có thể đọc được những chữ viết kia? Haha... Đơn giản thôi vì ta đã chuyển thứ ngôn ngữ đó vào đầu của ngươi và xóa bỏ toàn bộ ngôn ngữ cũ mà ngươi đã dùng trước kia. Bây giờ ngươi chỉ có thể đọc viết và nói truyện bằng ngôn ngữ ngươi đang hiện có.

Tuấn cau mày tỏ vẻ không tin.

- Tôi không tin làm sao ông có thể xóa bỏ kí ức về vốn ngôn ngữ cũ của tôi trong khi các sự kiện các kí ức trong đầu tôi vẫn còn.

Người đàn ông chợt khựng lại trong giây lát rồi lại bước tiếp.

- Xem ra ngươi đúng là từ nơi xa xôi nào đó tới đây hoặc do ngươi sống ở rừng núi nhiều không tiếp xúc với bên ngoài. Ngươi cứ thử viết vài chữ là tức khắc hiểu ngay thôi.

Người đàn ông xòe bàn tay ra, chỉ giây lát sau một cái bút lông loại nhỏ, một cái nghiên mực và một tờ giấy trắng từ đâu bay tới rơi lên trên tay ông ta. Tuấn tiến đến gần cầm cây bút và tờ giấy lên, hắn đặt tờ giấy lên tay trái, tay phải hắn cầm cây bút chấm vào nghiên mực trên tay người đàn ông. Tuấn nhắm mắt lại để nhớ về ngôn ngữ mà hắn đã từng học nhưng Trong đầu hắn hiện lên các con chữ xa lạ mà tưởng như rất quen thuộc khác hẳn với Tiếng Việt.

Hắn cứ đứng nhắm mắt như thế đã vài phút trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Người đàn ông đứng bên cạnh dường như không thể đợi lâu hơn được đành giục hắn.

-Ngươi nghĩ xong chưa? Bây giờ có thể ngoan ngoãn theo ta rồi chứ.

Tuấn mở mắt ra ánh mắt hắn tràn ngập sự ngạc nhiên cùng thất vọng. Người đàn ông phất tay 1 cái khiên mực, bút và tờ giấy lại bay đi mất. Người đàn ông quay người tiếp tục bước đi, Tuấn sau khi định thần trở lại cũng bước theo sau. Hắn đi theo người đàn ông đi qua thêm hai cánh cổng lớn khác nữa thì tới một nơi vô cùng rộng rãi nơi đây có rất nhiều người qua lại. Trên người họ đều mặc một bộ quần áo có in hình con rắn giống như trên áo của Tuấn nhưng màu của bộ quần áo họ mặc trên người lại là màu trắng chỉ có con rắn màu đen là nổi bật lên trên nền trắng. Thỉnh thoảng hắn gặp vài người mặc áo màu vàng và cam nhưng chưa hề nhìn thấy ai mặc áo màu đỏ giống mình. Lấy làm lạ Tuấn hỏi người đàn ông kia.

- Chú... À.. Sư phụ.!! Cho ta hỏi chút Sao mọi người lại mặc áo màu trắng,vàng, cam còn ta thì lại mặc áo màu đỏ.

- Là đệ tử thân truyền của các trưởng lão sẽ phải mặc áo đỏ, đệ tử bình thường sẽ mặc áo màu trắng, đệ tử đã được thăng một chức sẽ mặc áo màu vàng, nếu tăng thêm chức nữa thì sẽ được mặc áo màu cam, còn áo màu nâu ngươi chưa nhìn thấy đó là của những đệ tử suất sắc họ sẽ được trao chức trưởng lão trong tương lai nếu tăng thêm một bậc hoặc họ sẽ phải ra ngoài làm tình báo thu thập tin tức cho môn phái. Ta chỉ nói sơ qua như vậy còn việc tìm hiểu quy tắc ứng xử, luật lệ trong môn phái thì ngươi sẽ phải tự tìm hiểu.

- Dạ!!! Sư phụ ta đã hiểu.

Vị đại trưởng lão và Tuấn đi đến đâu thì bấy nhiêu ánh mắt lại nhìn theo đến đó. Họ bàn tán xôn xao, có người thì tỏ ra hâm mộ, có những kẻ lại tỏ ra ghen ghét khinh bỉ.

- Cái tên trông chả có tí pháp lực nào thế kia mà cũng được đại trưởng lão thu làm đệ tử sao thật là vô lí, tên phế vật đó còn không bằng ta hồi trước khi mới nhập môn ít ra ta còn biết chút pháp lực. Chắc chắn hắn là người quen hoặc là con nhà cực kì giàu có nên mới được như vậy. Hừ...! Thật là Bất công...

Tuấn mặc dù nghe rõ những lời nói xúc phạm hắn rất tức giận nhưng lại không thể phản bác bởi vì thứ mà bọn người kia nhắc đến - pháp lực- thì quả thật hắn không có. Vì vậy hắn cố gắng nuốt cục tức này xuống và tiếp tục đi theo vị đại trưởng lão.

Qua thêm hai khu vực rộng nữa Vị trưởng lão và Tuấn tới chân một ngọn núi. Nơi này hoang vu vắng vẻ không có người qua lại đông đúc giống như mấy địa điểm lúc nãy. Vị Đại trưởng lão dừng lại chỉ tay về phía trước.

- Đó là nơi ở và cũng là nơi tu luyện của ngươi. Tất cả mọi thứ như tài nguyên, sách, ngọc giản, bản đồ môn phái ta,... Đều ở đó ngươi hãy chăm chỉ luyện tập nếu có gì không hiểu thì đến tìm ta. Ngươi tuy là người được rắn thần chọn nhưng nên nhớ ngươi vẫn chỉ là một tên phàm nhân không hơn không kém hãy cố gắng mà tập luyện ở trong môn phái này chỉ chưng dụng kẻ mạnh, không cần những kẻ yếu đuối. Ngươi không mạnh mẽ lên ngươi sẽ bị đào thải. Nếu đủ năng lực ngươi sẽ được ra khỏi môn phái đi tiêu dao bên ngoài. Còn nếu không thì suốt đời ngươi sẽ phải ở trong môn phái làm việc vặt thôi.

- Tạ ơn lời nhắc nhở của Sư phụ. Ta sẽ nỗ lực hết mình.

Nói xong vị trưởng lão quay đầu phất tay cưỡi mây bay đi.

Tuấn nhìn vị đại trưởng lão biến mất khỏi tầm mắt liển thở dài.
" Tại sao mình lại bị cuốn vào mấy truyện này nhỉ mà nơi đây là đâu. Mình cũng không thể ngờ ở hành tinh này cũng có loài người sinh sống nhưng xem ra ở đây họ không phát triển về khoa học mà lại phát triển bẳng tiềm năng bí ẩn của con người. Mà giờ này những người bạn của ta đang ở nơi nào có nhớ tới ta không?."

Tuấn mải suy nghĩ mà không để ý bản thân hắn đã tới trước cánh cửa đá từ bao giờ. Hắn dừng lại trước cửa động mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá to đồ sộ. Hai bên cạn cửa là tượng hai con rắn.

- Đê mờ nhà nó quên chưa hỏi ông ta cách mở cửa động rồi......