Chương 7: Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 7: Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Mặt trời đang nhô lên phía sau các dãy núi, chiếu những tia nắng đầu tiên của một ngày mới xuống vạn vật xung quanh. Những tiếng chim hót trên cành cây, những tiếng kêu của một vài con thú rừng vang lên làm cho khung cảnh thiên nhiên nơi đây tràn ngập sức sống của một ngày mới.

" Riittt.... Chiiichh.... Riittt.... Chiiicchh..."

Tiếng hót vang lên từ một con chim trên cành cây nào đó, Con chim với bộ lông sặc sỡ đủ các sắc màu, nó nhảy từ cành này sang cành khác ngó nghiêng cái đầu để tìm thức ăn trên cây. Nhưng có vẻ như ở đây chả có gì cho nó lót bụng cả. Con chim nhìn xung quanh thêm một lượt rồi bỗng xà xuống phía dưới đất.

Nó xà xuống đậu lên mặt đất, ngay bên cạnh đó có một người đang nằm bất tỉnh. Nó tiến lại gần mổ những mẩu bánh vương vãi khắp trên đất. Từng mẩu một cho đến mẩu bánh nằm trên khuôn mặt của người kia. Nó có vẻ chần chừ nhưng rồi nó lại quyết định nhảy lên mặt người kia để ăn nốt mẩu bánh kia.

" rriiccc... Chiiich...rriccc....chiiiccch "

Con chim ăn xong mẩu bánh trên mặt người kia xong ưỡn mông và " thả" một bãi phân xuống ngay mũi của người đó. Người đó chợt mở mắt ra thấy trước mắt mình toàn lông là lông liền xua tay lên đuổi con chim đi.

- Cái con chim mất dạy ai cho phép ngươi làm cái chuyện đó trên mặt ta. Đừng để ta bắt được nếu không ta sẽ làm món chim quay luôn đó.

Chú chim thờ ơ dường như bỏ ngoài tai những lời nói của người kia và bay đi.

- Ớ mình đang ở đâu thế này rõ ràng là tối hôm qua mình còn đang họp bàn với mọi người mà. À thôi đúng rồi cái " hố đen" chắc chắn là nó có vấn đề, hom qua chưa kịp nói với mọi người thì đã bị nó hút vào. Có lẽ nào nó đưa mình tới đây.??? Quái mọi người đâu rồi.??? Có ai không.... Mọi người ơi.....!!!

Người này không ai khác chính là Tuấn. Hôm qua sau khi cậu và đồng đội của cậu bị hút vào " hố Đen" thì cậu không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Tuấn vừa chạy vừa gọi nhưng không hề có một tiếng ai trả lời mệt mỏi Cậu dừng lại bên một gốc cây gần đó và nghỉ ngơi lấy lại sức lực.

" ọc.... ọc...."

Cái bụng của Tuấn reo lên vì đói. Tuấn xoa bụng và nhìn xung quanh.

- Đùa đâu mà sao không có cây trái gì hết trơn trọi vậy. Đói quá làm sao bây giờ. À mình còn mẩu lương khô dự phòng trong túi áo.

Tuấn thò tay vào túi áo móc đi móc lại, hết móc túi áo lại sang túi quần.

- Quái lạ miếng lương khô của mình đâu rồi. Rõ ràng đút túi áo rồi mà. Hay lat lúc nãy con chim kia????.,..... Con chim thối tha để ta bắt được ngươi thì ngươi chết với ta.

Tuấn đành ôm cái bụng đói tiếp tục đi để mong sao gặp được ai đó hoặc tìm thấy thứ gì đó để ăn trên đường đi.

Thời gian cứ thế trôi qua. Tuấn kiệt sức miệng khô khốc cậu đành phải ngồi nghỉ bên một cái gốc cây đại thụ trong rừng.

- Quái lạ mình đi lâu thế rồi sao trời chưa tối, dường như hôm nay thời gian trôi chậm hơn. Mệt quá, khát quá chắc mình bỏ mạng nơi đây mất. Ông trời không tiếc thương cho đời của một hot boy à. Có ai không cứu tôi với....

Tuấn cảm thấy mình đang mất dần sự kiểm soát cơ thể. Đôi mắt cậu tràn đầy sự mệt mỏi, nó cứ khép hờ lại rồi lại mở to ra... Sau một hồi cuối cùng đôi mắt của cậu cũng không tuân theo cậu nữa và nó khép chặt lại.

Chẳng biết trôi qua bao lâu cuối cùng cậu đã tỉnh lại, khung cảnh hiện ra trước mắt cậu là một không gian toàn là lá dường như đó là một ngôi lều làm bằng lá Phía trước chỗ cậu nằm là 2 cô gái đang ngồi nói truyện với nhau. Trong đó cậu nhận ra một trong hai người họ là Takitori người còn lại cậu không nhìn rõ mặt nhưng cậu đoán đó là người trong đội của Takitori.

- Này Takitori cậu nghĩ tên kia bao giờ tỉnh lại. Đã trôi qua hơn một ngày rồi. Mà thời gian ở đây 1 ngày dài tận 36 giờ khác với Trái Đất nếu tính theo thời gian như Trái Đấy thì hắn ta đã nằm bất tỉnh tận hai ngày rồi đó.

- Theo như tôi nghĩ thì có lẽ phải mất khoảng 1 ngày nữa anh ta mới tỉnh dậy. Đúng là số anh ta cũng còn may,lúc anh ta được mang về đây thì đã bất tỉnh người thì mất nhiều nước nếu không có mấy người trong đội của anh ta mang về kịp thời cứu chữa thì anh ta có khi đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.

- Đ..â..y là nơi nào? Những chuyện hai người vừa nói là sao chúng ta không phải ở trên Trái Đất sao? (Tuấn gượng ngồi dậy nhìn hai người và hỏi.)

Hai người nhìn thấy Tuấn ngồi dậy đều ngạc nhiên. Takitori tiến lại gần Tuấn, cô biết Tuấn vẫn còn đang hoang mang nên cô kể cho Tuấn nghe về chuyện từ khi họ tới đây đến khi gặp được mấy người trong đội của Tuấn họ giúp đỡ nhau dựng nên những căn nhà gỗ lợp bằng lá. Ban đầu họ cũng tưởng đây là Trái Đất nhưng xem xét kĩ lưỡng về thời gian cũng như các loài động vật ở đây đều khác biệt hoàn toàn so với Trái Đất.

Sau khi nghe câu truyện của Takitori cậu cảm thấy như giải tỏa được bao mối tơ rối trong lòng. Với sự giúp đỡ của Takitori cậu đứng dậy bước từng bước ra khỏi căn nhà lá. Những người đồng đội cũ của Tuấn nhìn thấy cậu đi ra đều vui mừng khôn xiết ai nấy đều cười nói vui vẻ và tiếp tục công việc của mình.

Tuấn nhìn lên bầu trời qua các vòm cây xanh xanh. Cậu hít một hơi thật mạnh rồi thở ra.
" đây đúng là một cuộc sống mới, một thế giới mới mà mình từng mong ước khi còn nhỏ, cuối cùng ước mơ viển vông đó đã trở thành sự thực. Thật là tuyệt vời."