Chương 6: "Hố Đen" Kì Lạ

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 6: "Hố Đen" Kì Lạ

" RUMmmm rrruummm".

Sau một hồi im lặng tiếng xe của 6 người trong đó Hưng dẫn đầu đã vang lên. Tiến xe của họ vang lên trong đêm tối rồi cũng lại chìm vào đêm tối như 1 lẽ tất nhiên. Họ không biết mình nên đi đâu, tới nơi nào? Nhưng tiếng gọi của sự tự do đã vang bên tai họ, bởi họ không còn sự ràng buộc giữa bản thân với người dân nơi đây.

Tất cả mọi người còn lại trong phòng họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Tuấn, và Takitori dường như họ đã trao vận mệnh của mình lại cho hai người kia.

Tuấn cảm nhận được sự áp lực, căng thẳng, và giờ đây chỉ một quyết định của cậu sẽ làm ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn thể mọi người ở đây, không những thế nó còn ảnh hưởng tới cả những người dân vô tội ngoài kia. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ Tuấn đứng dậy nói.

- Việc trung đoàn bị đánh lui đó là một tin xấu mà không ai trong chúng ta muốn nghe cả. Thế nhưng...

- báo cáo đội trưởng ở đằng kia có hiện tượng gì đó vô cùng kì lạ chúng ta nên ra ngoài nhìn xem.(Hùng bỗng từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hớt ha hớt hải.)

- Việc đó để sau đi chúng ta đang cần phải tìm ra phương án tốt lúc này. Cậu nếu không nghĩ ra phương án gì thì mau ra ngoài canh gác tiếp đi.(Tuấn tỏ ra bực tức nhìn Hùng.)

- Nhưng đây là một hiện tượng kì lạ vô cùng có lẽ nó chưa từng xuất hiện bao giờ. Nó giống như một vòng xoáy nước, nó đang hút lấy mọi thứ xung quanh gần nó vào trong đó. Không chỉ thế nó còn phát ra ánh sáng Màu xanh nữa. Tôi nghĩ nếu trước khi chết mà chúng ta được nhìn cảnh tượng này thì nó cũng đáng lắm chứ.

Mọi người trong phòng nghe vậy ai cũng nổi lên hứng tò mò họ muốn biết thứ gì mà khiến cho hùng nói như vậy. Tất cả cùng nhìn Tuấn.

Tuấn trong lòng lúc này cũng đang nổi lên hứng tò mò giống như mọi người nhưng cậu không biểu lộ rõ ra mặt giống như mọi người. Thấy mọi người nhìn mình Tuấn định lên tiếng nhưng Takitori đã nói trước cậu.

- tất cả mọi người hãy cùng nhau ra xem xem, việc họp tạm hoãn lại một lúc.

Tất cả mọi người vừa nghe xong liền chạy ra ngoài theo sau Hùng để đi chứng kiến cảnh tượng đó để lại một mình Tuấn đứng như trời trồng.

- Ê... Ê... Ê.. Đợi tôi với (Tuấn sực tỉnh táo trở lại và chạy theo mọi người.)

***

- Oa.... Oa... Đẹp quá nó trông giống như một cái hố đen vũ trụ mini vậy.

Mọi người đứng trên tầng cao nhất của ngôi nhà gần đó (nơi mà lúc nãy Hùng đứng gác nhìn thấy hiện tượng kì lạ đó.)

Cái " hố đen" đó cách vị trí của họ khoảng 800m phát ra ánh sáng màu xanh dương như màu nước biển nhưng đậm hơn. Nó đang hút lấy các vật thể xung quanh vào trong cái vòng xoáy bao gồm đá, sắt,gạch vỡ, cây cối,.... Mỗi khi một vật chạm vào vòng xoáy và biến mất là vòng xoáy đó phát ra ánh sáng mạnh hơn. Dường như cái "hố đen" đó đang dần thu bé lại, Tốc độ thu bé lại của nó không nhanh không chậm nhưng cũng đủ để nhìn được bằng mắt thường.

- Vậy là nó đang teo lại sao mọi người? Không có cách nào để cho nó tồn tại lâu hơn sao em muốn nhìn ngắm nó lâu hơn nữa. (một cô bé với khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối nhìn mọi người với ánh mắt ngây thơ và nói.)

- tôi có cách này không biết có được không (Tuấn lên tiếng)

- Cách gì cậu nói xem? Mà nó là hiện tượng tự nhiên làm sao cậu có thể ngăn chặn hay làm chậm quá trình biến mất của nó được.(Hùng nói)

- Đúng vậy! Cậu định đùa chúng tôi hả. Không làm được thì lần sau đừng có phát biểu liều.(những người còn lại cùng nói giọng tỏ vẻ khó chịu với Tuấn.)

- các bạn nói đúng tôi không thể làm cho nó ngừng quá trình biến mất cũng như làm chậm lại quá trình đó. Nhưng nếu chúng ta lại gần nó hơn thì sao nhỉ.?

Sau khi nghe câu nói của Tuấn mọi người gật đầu tán thưởng. Tất cả mọi người vội chạy xuống leo lên chiếc xe ôtô.

" Ruwmmm... Rưmmm....

Chiếc xe lăn bánh hướng về phía " hố đen" trên xe mọi người đều rất háo hức khi sắp được chứng kiến tận cảnh " hố đen " mini.

300m, 200m, 100m

- Mọi người để đảm bảo an toàn khỏi lực hút của cái vòng xoáy chúng ta nên dừng ở đây thôi.(Tuấn dừng xe lại nhìn mọi người 1 lượt rồi nói.)

- tiến gần thêm nữa đi bọn tôi muốn quan sát gần hơn nữa.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết.

80m,...60m... 40m...30m...

Càng tiến gần Tuấn càng cảm thấy cái hó đen này có gì đó kì quái dường như nó đang thôi miên họ, cậu không thể kiểm soát được tay lái dường như có thứ ma lực kì lạ nào đó đang dẫn dắt cậu tới vị trí trung tâm vòng xoáy kia. Đến khi cậu nhận ra điều đó đã quá muộn, chiếc xe bị nâng lên không trung và bay về phía miệng của cái "hố đen".