Chương 4: Trước Trận Chiến

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 4: Trước Trận Chiến

Tuấn lùi lại phiá sau, mặt xanh như "đít nhái".

- Đội trưởng đã liên lạc được với bên thiếu tá Hoàng Võ.... Đức người phụ trách bên liên lạc và kĩ thuật của đội Takitori lên tiếng.

- Đồng chí Tuấn đồng chí Takitori cùng mọi người tập trung nghe lệnh.

Hình ảnh cuả vị thiếu tá hiện lên trên màn hình chiếc máy tính đặt gần đó. Nhờ vị thiếu tá xuất hiện kịp thời mà đã "giải nguy" cho Tuấn.

- Có vẻ như cô Takitori và đồng chí Tuấn đến sớm hơn tôi tưởng vậy chúng ta vào vấn đề chính luôn. Theo như thông báo mới nhất của chúng tôi về cuộc tiến quân của người ngoài Hành Tinh thì chúng đang tiến về phía các đồng chí trên đường đi chúng đã đánh tan quân phòng thủ của ta ở Hà Nội. Chúng di chuyển khá chậm có vẻ chúng vẫn e dè chúng ta, sợ ta tấn công bất ngờ. Nếu không có gì thay đổi chúng sẽ tới vị trí của các đồng chí trong 12 giờ nữa..... PHỤT....

Bỗng dưng màn hình bị nhiễu màn hình rồi tắt phụt mất Đức chú em kiểm tra xem sóng xiếc thế nào mà vừa nói 1 tí đã tịt thế này.

Tuấn bực mình gọi ngay Đức - người phụ trách liên lạc điện tử- ra để kiểm tra lỗi đường truyền.

Sau khi kiểm tra, làm một số thao tác, Đức quay ra nhìn Tuấn:

- Báo cáo! Bị lỗi sóng đường truyền tôi không thể kết nối với bên đó.

- Thôi chúng ta mau tìm nơi nghỉ ngơi và tìm hiểu địa hình quanh đây để còn lên kế hoạch tác chiến với địch. (Tuấn quay ra nhìn mọi người và nói.)

- Theo tôi nên chia ra làm 8 nhóm mỗi nhóm 4 người mỗi nhóm đi về 1 phía 7 giờ tối sẽ quay về đây để trao đổi và bàn chiến lược cho ngày mai. (Takitori lên tiếng)

- ý kiến rất hay. Vậy cứ thế mà thực hiện bây giờ sẽ chia nhóm chúng ta ở đây có vừa tròn 16 nam 16 nữ vậy 2 nam đi với 2 nữ cho đồng đều. Để cho công bằng tôi đề nghị chúng ta rút thăm.

*****

Một lát sau. Trên một con đường đổ nát trong trung tâm thành phố Thái Bình.

- Đức chú em ra chiến trường cũng được 6 tháng rồi ấy nhỉ?

- Vâng. Cũng kể từ ngày đó anh em mình lại gặp lại nhau. Em nhớ cái hồi nhỏ chúng ta còn hay trốn bố mẹ ra mấy quán game chơi. Ngày đó thật tươi đẹp biết bao anh em ta chẳng phải lo nghĩ gì chỉ biết học và chơi mà có khi là chơi nhiều hơn học ý chứ. haha

- Nhắc làm gì truyện cũ bây giờ chúng ta không chỉ lo cho bản thân mà còn phải lo cho nhiều người dân nữa. Trách nhiệm của ta nặng nề vô cùng. Biết đến bao giờ cuộc chiến này mới kết thúc đây. Haizzzz.!!!! Không biết giờ này mẹ của anh như thế nào có khỏe không? Có được an toàn không?

- Anh không phải lo chiến tranh rồi cũng sẽ đến hồi kết thôi. Rồi chúng ta sẽ dành chiến thắng chính nghĩa luôn thắng mà. anh thấy em nói đúng không?

- chú em nói chiến tranh sẽ kết thúc thì đúng chứ nói chúng ta sẽ chiến thắng thì....

- Thì chuẩn.!!!!
(takitori bất ngờ xuất hiện phía sau nói xen vào cuộc trò chuyện của Tuấn và Đức)

- Này nẫy giờ tôi tưởng cô và cô gái kia đi xem xét bên kia mà sao lại sang bên này.
(Tuấn giật mình quay ra đằng sau nhìn takitori)

- Haha.!!! tôi và Hạnh thấy hai người trò chuyện gì hay quá nên sang nghe ké. Không ngờ là truyện linh tinh vớ vẩn không đáng để nghe. Thôi tôi đi sang bên kia đây. (Takitori mỉm cười kéo Hạnh chạy đi.)

Tuấn giận không làm gì được đành giơ nắm đấm lên chĩa về phía Takitori:" cô nhớ đấy đồ bất lịch sự, truyện của ta mà là truyện không đáng nghe, linh tinh hả? Sẽ có ngày ta Trả đũa cô."

- Cô ấy thật là xinh (Đức như bị mất hồn cứ nhìn theo bóng dáng của hai cô gái kia.)

-Nhìn gì đi thôi. Nhanh còn về điểm tập hợp, lau dớt dãi đi kìa.....

- À ờ..... Đi thôi.

*****

7 giờ 5 phút tối.

- ngoàm...nngoaaam....ruusst....

- Chưa hôm nào tui được ăn ngon như hôm nay cho xin thêm bát cơm nữa... Nữa...

- Cho.....xin...... bát... cơm... nữa... (cả tổ đội của Tuấn cùng đồng thanh nói và chìa bát về phía 2 cô gái đang ngồi gần nồi nhất.)

Chăng cũng do là tổ đội của Tuấn toàn đực rựa nên cũng chả có ai biết nấu ăn. Suốt ngày chỉ biết ăn mì hoặc lương khô hôm khá hơn là luộc rau muống chấm muối ai ăn giỏi nhất cũng chỉ 3 bát cơm vơi vơi không đầy. hôm nay được bữa rau xào, thịt rang, trứng sốt cà chua của các bạn nữ bên đội kia nấu ngon quá nên cảm xúc trào dâng cả 15 người chìa bát ra muốn ăn típ. Còn chưa kể mấy bát trước của họ đã xới đầy ụ.

- xin lỗi cơm hết rồi!!!!!

- cái gì hết nhanh thế tôi mới ăn 4 bát
- tôi mới ăn 5 bát.....
- tôi mới ăn 4 bát thôi mà....
- tôi mới ăn 6 bát....chưa thấy no. Nấu thêm đi...
......,...,............
15 người kể cả Tuấn cùng than vãn nhung cuối cùng thì họ cũng phải chấp nhận sự thực " cơm hết mất rồi".

- à ha nhưng mà vòn thức ăn mình quay vào chén nốt...

Khi đội của Tuấn quay vào bàn định vét nốt chỗ thức ăn thì một cảnh tượng kinh hoàng sảy ra trước mắt họ. Đó là thức ăn trên bàn đã không cánh mà bay.

- chị em chén nhanh lên đừng để chừa lại cái gì bọn con trai khốn khiếp dám chén sach cơm của chị em ta.

-......

******

-Bây giờ chúng ta sẽ lên kế hoạch tác chiến. chúng ta cần một kế sách tốt có ai nghĩ ra chưa ạ.. (Tuấn lên tiếng mở đầu.)

Sau khi ăn uống no say tất cả mọi người "quây quần bên nhau" Ngồi Họp.

- nếu chưa có ai nghĩ ra vậy để tôi nêu ý kiến của mình trước. Chúng ta sẽ chia ra làm 4 tổ, tổ 1 và 2 sẽ phụ trách phòng phủ và yểm trợ cho đội 3 và 4, đội 3 gây sự chú ý của địch để đội 4 ẩn nấp đánh bất ngờ địch.

- Mọi người thấy kế sách thế nào. Có ai có ý kiến bổ sung không. (Tuấn vừa hỏi vừa nhìn mọi người.)

- tôi thấy kế đó là ổn nhất cho tình hình bây giờ chứ thật ra nó khá là táo bạo và gây nguy hiểm cho đội 4. Bởi họ chỉ cần mắc sai lầm 1 chút là bị lộ và cả tổ sẽ diệt vong ngay. Nhưng tôi vẫn đồng ý phương án trên.

- Chúng tôi cũng vậy đồng ý.

- Những ai sẽ tham gia đội 4 giơ tay..... Sao chỉ có Hưng giơ tay còn ai khác không?

- Ế không phải tôi muốn vào đội 4 mà tôi có ý kiến. Chúng ta nên bốc thăm. (Hưng nói)

Một lát sau

-vậy là danh sách đội 4 sẽ như sau: Tuấn, Hưng, Đức, Takitori, Trang, Hạnh,Lan, Hằng Tổ đội 1,2,3 mọi người cũng sẽ bốc thăm cho công bằng.

- Như vậy đã xong danh sách các tổ đội. Bây giờ chúng ta đi nghỉ ngơi sang mai lấy sức để còn chiến đấu. Hùng và Chung đến lượt 2 Cậu gác đêm nay rồi đấy. Bây giờ thì mọi người giải tán.

Tất cả mọi người đều trở về chỗ mà bản thân đã chuẩn bị từ trước để ngủ. Họ không biết rằng đêm nay sẽ có một điều chẳng lành đang đợi họ.