Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 3: Takitori

Một tháng kể từ khi người ngoài hành tinh tấn công trôi qua Tuấn - một cậu bé từng rất ham chơi tinh nghịch không bao giờ ngồi im một chỗ quá lâu- lại chịu ngồi trong cái Hầm an toàn cuả ngôi nhà với mẹ cuả cậu. Cậu không dám ho he ra ngoài bởi cậu sợ một cái gì đó ở trên kia, cái đó đã cướp đi sinh mạng của ông cố, ông bà nội và cả bố cuả cậu.

Một năm sau tuấn 17 tuổi cái tuổi đáng lẽ ra được đến trường học nhưng cậu lại phải đầu quân đi chiến đấu để bảo vệ hoà bình cuả thế giới. Trọng trách cứu thế giới bây giờ lại phải dựa vào những đứa trẻ đang còn trong sự bao bọc của bố mẹ. Những đứa trẻ đó trở thành những chiến binh bất đắc dĩ bởi trên chiến trường hiện giờ binh lính chết nhiều vô kể họ không còn nhiều binh lực vì vậy liên hợp quốc cùng các quốc gia quyết định kêu gọi thanh thiếu niên tham gia quân đội.

Và lại một năm trôi qua Tuấn vượt qua bao khó khăn, nhiều lần thoát khỏi lưỡi hái cuả tử thần kề vào cổ cậu.

Mặc dù cậu còn sống sót đến bây giờ nhưng những người đồng đội những chiến hữu cuả cậu lại không may mắn như thế. Họ lần lượt ngã xuống. Những chiến hữu ra trận với tuổi đời còn quá trẻ họ chưa cảm nhận hết cuộc sống này là gì, họ ra đi nhưng khuôn mặt vẫn đọng lại sự nuối tiếc, lưu luyến thế giới tươi đẹp này.
***

-Đội trưởng... đội trưởng...tỉnh dậy đi chúng ta tới nơi rồi. Dậy mau có cái này đáng xem lắm... (Hùng lay Tuấn dậy giọng Hùng có vẻ phấn khởi, hào hứng.)

-Thôi nào để tôi ngủ chút nữa đi mấy hôm nay gác đêm thay các cậu mà tôi mệt gần chết rồi đây này. (giọng Tuấn có vẻ bực bội, mặt thì vẫn còn ngai ngái ngủ cậu quay mặt vào trong xe nhắm mắt định ngủ tiếp.)

- Đội trưởng của đội "Sự Sống" đây sao?. Hừ... vừa nhìn là tôi biết không ra gì rồi. Đánh đấm cái gì với cái tên kém cỏi, uể oải thế này?

Một giọng nữ gần đó vang lên, lời nói cuả cô tỏ ra khinh bỉ cùng chán ghét. Đồng thời cô tiến sát lại gần cửa kính xe nơi Tuấn đang co rúm vào để ngủ.

-Này... Này... Cái tên này ngươi có nghe ta nói không? Sỉ nhục như vậy mà vẫn chưa chịu dậy hả? Này... Này ngươi có nghe không đấy dậy mau.

Cô gái mở cửa xe hét ầm ĩ vào tai cuả Tuấn. Nhưng cậu vẫn nhắm mắt im lặng không nói gì cả.

Hưng đứng gần đó thấy thái độ của cô gái liền vội nói.

- Takitori, cô nên để cho đội trưởng nghỉ ngơi đi cậu ấy mấy hôm nay gác đêm thay chúng tôi nên có vẻ hơi mệt.

- không được mới mệt một chút mà đã đòi nghỉ không cả bằng đứa con nít. Người trong xe kia Ra đây để tôi nhìn cái bản mặt của anh.

" mặc kệ nỗi đau cho dù cô hét thế nào ta cũng không dậy đâu. Hừ xem cô làm gì được tôi. Người đâu bất lịch sự đang muốn ngủ cứ quấy rầy, hâm mộ vẻ đẹp trai cuả ta thì cũng bình tĩnh chứ rồi nữa ta cho ngắm thoải mái." (Tuấn vừa nhắm mắt vừa ảo tưởng sức mạnh.)
...RRRẹeettt... Xxxeeẹttt...

-Này thì không dậy này bà cho vài vôn điện xem còn ngoan cố không.

Takitori cầm trên tay 1cái súng điện dạng 30v.

-A Ơ Á AAAAAĂ ƯƯƯ...

Tuấn bị giật điện lên bờ xuống ruộng không thể kịp trăn trối.

-ÁHahahaha.....hihihi....hôhôhô...

Xung quanh mọi người nhìn cảnh này mà phá lên cười. Từ khi vào quân ngũ tới nay có lẽ đây là lần đầu tiên họ được cười sảng khoái như vậy.

-Thôi tôi xin đầu hàng. Tôi dậy rồi đây!. Takitori vừa tạm ngắt nguồn điện là Tuấn bật dậy liền cậu sợ cô ta lại cho thêm một đợt tra tấn nữa thì phê không có đường về luôn.

-Ngay từ đầu ngoan ngoãn thế có phải hơn không. Giờ thì biết sự lợi hại cuả tôi rồi hả.
Tuấn ngồi dậy nhưng người cậu cứ đơ ra như rôbốt, ánh mắt cuả cậu nhìn thẳng về một phiá đó là phía trước mặt cậu. Tuấn ngồi đơ ra như vậy không phải vì do mấy vôn điện lúc nãy mà là do phiá trước mặt cậu là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"cỡ này hoa hậu quốc tế chào thua, sao lại có cô gái xinh như vậy nhỉ. Nhưng cái tính cách như vừa rồi thì trái ngược 100% với khuôn mặt đúng là đáng tiếc đẹp người xấu nết. Haizzz!!!."

- Nhìn cái gì? Ra khỏi xe MAU!!!!!

- Ra ngay đây... (Tuấn sợ vãi mật mở cửa ra khỏi xe.)

Ra khỏi xe Tuấn mới nhìn thấy xung quanh mình trai có, gái có họ đang nhìn mình cười. Mà mấy ông con trai đang cười kia chính là anh em trong đội cuả Tuấn, điều đó khiến cậu giận sôi máu lên não.

- Đội "SỰ SỐNG" tập hợp ba hàng ngang điểm danh mau.

-Một... Hai... Ba...... Mười bốn. Hết.

-GOOD!!! Các đồng chí đứng lên ngồi xuống tại chỗ 500 lần.

Tuấn đi xuống phiá dưới hàng nhìn khuôn mặt cuả từng người một.

-Các cậu có còn là đồng đội cuả tôi không. (Tuấn quát lên)

-CÒN!!! (14 NGƯỜI HÔ TO)

-Thế sao các cậu nhìn thấy cô ta hành hạ tôi mà các cậu cũng để yên không những thế các cậu còn cười chế nhạu tôi. (Tuấn chỉ về phía cô gái vừa chíc súng điện 30V vào mình).

Cô gái vừa làm mất giấc ngủ của Tuấn mỉm cười tiến lại gần.

- Chào anh! Tôi là Takitori người Việt kiều. Sống ở Việt Nam từ khi 6 tuổi tới giờ.

- Vâng tôi là Tuấn. Rất hân hạnh gặp cô. Chắc tôi không cần giới thiệu gì thêm đâu nhỉ?. Tuấn bĩu môi nói)
-Anh nói với tôi bằng cái giọng gì thế hả. Tôi hơn anh 1 quân hàm đấy...
- Hả??? Hả??? Không tin được cô cũng tầm tuổi tôi mà đã đòi hơn tôi 1 quân hàm (takitori nhìn chằm chằm vào Tuấn ánh mắt dần trở nên sắc lẹm như muốn chém Tuấn ra làm trăm mảnh).
Tuấn lùi lại mặt toát mồ hôi lạnh."ádù quả này toi rùi, làm xao đây".
.....