Chương 2: Vân Khương
Khi chuẩn bị dùng phần ăn thì thấy một người trung niên mặc áo choàng nhìn vào gà rán ở bên ngoài cửa sổ, đến khi Lý Mục nhìn lại thì quay sang chổ khác, khoảng tầm vài phút đồng hồ thì Lý Mục mở miệng nói chuyện âm thanh không to không nhỏ đủ để người trung niên trung niên nghe thấy.
- Vào đây ăn đi, hôm nay quán này tôi bao ông vào đây ăn thoải mái.
Người trung niên hiểu ý, lại cửa tiệm mở vào và bước tới bàn của Lý Mục khi hai người chú ý thời điểm cả hai nhìn nhau rồi kinh ngạc, người trung niên này không ai khác đó là người Lý Mục cứu tối qua khi bị hai tên lách vào tìm ở chổ công viên. Người đàn ông trung niên ngồi xuống bàn nhìn Lý Mục, e ngại không dám gọi đồ ăn.
- Cho một phần thức ăn nhanh với ly cafe.
Lý Mục ngầm hiểu ý trung niên nên chủ động mở miệng, nhân viên phục vụ gật đầu vào đi ra phía sau quầy bar để chuẩn bị thức ăn nhanh, trung niên ngồi nhìn loáng thoáng ra phía trước sau xem thử có ai không.
- Ăn xong cậu có thể theo tôi được không.
Trung niên nói xong nhìn thoáng qua xem biểu hiện của Lý Mục, thấy Lý Mục ngồi khuôn mặt bình tĩnh trong lòng cũng bất an sợ Lý Mục từ chối.
- Tại sao tôi phải đi theo ông.
Cầm tách trà lên định uống nhưng suy nghĩ điều gì đó đặt xuống nói ra.
- Đi theo tôi rồi cậu sẽ biết.
Kết thúc câu nói, trong gian tiếp tục trầm lặng, nhân viên đem thức ăn nhanh ra trung niên cũng im lặng cầm dao và dìa ra ăn, ăn xong trung niên đứng dậy nhìn Lý Mục rồi xoay người rời đi, Lý Mục cũng rời bàn đi theo người đàn ông trung niên, một trước một sau cứ đi khoảng nữa tiếng sau thì ra khỏi thành phố tới khu ngoại ô, trên cánh đồng có hai ngôi mộ nhỏ, người đàn ông trung niên đi đến hai ngôi mộ quỳ xuống thật lâu, Lý Mặc đứng phía sau không nói chuyện cứ thể không biết bao lâu thì người trung niên đứng dậy.
Đi lại người Lý Mặc quỳ xuống, Lý Mặc kinh ngạc cúi người xuống đỡ người đàn ông trung niên, nhưng người đàn ông trung niên bắt được tay Lý Mục rồi hất ra, người đàn ông trung niên này cởi áo choàng ra, thân hình mặc dù thẳng tắp nhưng nhìn khá gầy thêm khuôn mặt có sẹo người ngoài nhìn vào đầu tiên nghĩ chắc là dân xì ke.
-Tôi tên là Hồng Vân Khương, cậu có thể gọi tôi là Vân Khương tôi năm nay chính xác là ba mươi hai tuổi……
Vân khương bắt đầu kể về quá khứ của mình cho Lý Mục nghe.
Vân Khương là một gã sát thủ đáng gờm trong giới, giết người không thấy máu, thời thiếu niên Vân Khương gặp một ông già đang đi ăn xin, trong tay Vân Khương có bánh bao nên đã nhường hết cho ông ta, còn Vân Khương thì nhịn đói ngày nào đi qua con hẻm vắng đó Vân Khương đều cho ông ta ăn bánh bao riết rồi hai người thành bạn.
Khi ở chung ông già này cũng là một tên giang hồ có tiếng của thế giới ngầm thế giới, nhưng bị ám toán nên phải lưu lạc đầu đường xó chợ, Vân Khương theo ông này thời gian dài cũng học được rất nhiều kinh nghiệm võ thuật từ ông ta, thời gian trôi qua khá nhanh ông già cũng quá sức nên đã yên nghĩ.
Vân Khương đi vào trung tâm thành phố theo gã đại ca đi đòi tiền thê và chém mướn với những kỉ thuật đã học từ sư phụ đã chết trước đây, Vân Khương nhanh chóng được sự chú ý từ những ông trùm khác nên phái người ra tay giết Vân Khương, đại ca sát cánh cùng Vân Khương giết những tên được thuê đến, sau cuộc chiến đại ca Vân Khương chết đi, vì tưởng niệm nên Vân Khương đã xây mộ gần mộ của ông lão, hai ngôi mộ này là đại ca của hắn và sư phụ hắn. Sau đó đi trả thù sau bao nhiêu năm thừa chết thiếu sống thì chỉ còn ba tên trùm con sống, còn lại thì đã bị Vân Khương trả thù.
Vân Khương tường thuật hết cuộc đời của mình bắt đầu đứng dậy nhìn Lý Mục khuôn mặt nghiêm túc quỳ một chân xuống trước Lý Mục.
- Cứu một lần là tân sinh, trong lúc đói có bữa ăn là nhân tình.
Vân Khương nhìn thẳng ánh mắt của Lý Mục, sau đó tiếp tục nói ra.
- Vân Khương làm người có đạo nợ ai nhất định phải trả, Vân Khương xin nguyện làm trâu làm ngựa cho người, trong vòng mười năm trả hết món nợ nhân tình thì đường ai nấy đi.
Lý Mục nhìn Vân Khương thật sâu trong con ngươi vẫn bình tĩnh, dù biết Vân Khương là sát thủ thì vẫn bình tĩnh trong mắt không có gợn sóng nào, tại vì đêm đó trong lúc Lý Mục giúp ông ta thì đã chú ý đến hành động của ông ta khi nằm xuống nhìn hai tên kia nhàn nhạt sát ý, và lúc Lý Mục chuẩn bị cởi quần hắn nhìn chầm chầm Lý Mục và nhẹ nhàng rút con dao ra nhưng khi thấy hành động tiếp theo của Lý Mục nên mới chầm chậm cất lại con dao, từ đó Lý Mục bắt đầu hồi nghi thân phận ông ta và ngồi trên ghế đá suy nghĩ thì đã biết chín mươi phần trăm thân phận của Vân Khương.
- Từ nay ông là người hầu của tôi, trong nhà kho của tôi có căn phòng nhỏ ông cứ ở đó, tôi tên là Lý Mục. Sau này xưng hô với tôi là cậu chủ.
Nói xong xoay người rời đi, Vân Khương đứng dậy đi theo lưng Lý Mục.
Về đến nhà, Vân Khương tự mình dẹp dọn căn phòng ở nhà kho và sắp xếp ngăn nắp, sau khi làm xong công việc trực tiếp tới phòng Lý Mục. Lý Mục đang ngồi trong phòng suy tư định ra những kế hoạch tháng tới mình phải làm gì thì Vân Khương không tiếng động ở sau lưng, điều này khiến Lý Mục mồ hôi chảy ra, cảm giác tử vong tiến đến quay người lại nhìn thấy Khương Vân.
- Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp tôi đã quen đi vào phòng mà không tiếng động. Vân Khương tỏ ra áy náy xin lỗi Lý Mục.
- Không sao, ông khiến tôi hơi ớn lạnh.
Nói xong chà chà cái cổ của mình rồi nhìn Vân Khương, hai người nhin nhau rồi cười to.
Thời gian cứ thế trôi qua một tháng thì Lý Hạo tìm đến Lý Mục, khi nhìn thấy Vân Khương, Lý Hạo cũng nổi da gà những cũng bình thường không thắc mắc có người lạ trong nhà, người này là do Lý Mục mời đến nên Lý Hạo cũng không đề cập chuyện gì.
- Chuẩn bị xong hết chưa, đi lên công ty với ba.
Lý Hạo nhìn Lý Mục rồi nói dừng lại một lát Lý Hạo nói tiếp.
- Ba đợi con ở trong xe.
Nói xong Lý Hạo bước ra khỏi phòng