Chương 3: Thử Thách

Cực Hạn Nhân Sinh

Chương 3: Thử Thách

Trong xe, tài xế đang chạy xe đến công ty, phía sau ghế hai cha con đang ngồi cạnh nhau trầm mặc, không gian yên tĩnh khoảng một lúc sau Lý Hạo chủ động mở miệng.

- Con biết tại sao ba lại dễ dàng đồng ý điều kiện của con không.

- Dạ, biết một ít.

- Thật ra thì, nếu con muốn thay cha thì cần phải thử thách, nhân viên không ai phục nếu mình không có năng lực, đó là thử thách của con.

Lý Hạo cười cười sau đó nói tiếp.

Lý Mục biết trong dự liệu nhưng vẫn như cũ im không có nói chuyện, cứ thế chạy đến công ty, Công ty rất to, khi bước vào có cảm giác mình lạc nông thôn giữa thành phố, xung quanh xe container chạy giao hàng, vào sâu trong công ty là những đàn bò sữa được vắt sữa, nhộn nhịp vô cùng, tiếp theo Lý Hạo triệu tập các thành viên nòng cốt của công ty lại với nhau.

Trong căn phòng tràng ngập căng thẳng, bọn họ thừa biết là công ty đến hồi bập bệnh có thể mất đi bất cứ lúc nào, có thể họ lo sợ mình sẽ bị đuổi việc vì tiền lương cao mà hợp đồng không có hiệu suất không tốt, bao nhiêu suy nghĩ liên miên trong người bọn họ cho đến khi Lý Mục với Lý Hạo bước vào.

Những thành viên nòng cốt nhìn Lý Hạo tiếp đó nhìn Lý Mục mang theo vẻ mặt nghi vấn, nhưng không ai giám, Lý Hạo vỗ tay nhân viên chú ý thời điểm thì Lý Hạo chỉ vào Lý Mục, nhân viên nhìn sang Lý Mục không biết có ý gì, Lý Mục chủ động nói chuyện.

- Tôi tên là Lý Mục, hôm nay tôi sẽ giúp cha tôi quản lý công ty này dưới danh nghĩa cha tôi, mọi quyết định là do tôi nhưng ba tôi sẽ là người giám sát, mọi người có ý kiến gì không.

- Cậu có cái gì khiến cho chúng tôi tin tưởng cậu sao?

Tất cả thành viên nòng cốt không ai lên tiếng, bỗng nhiên trong số đó có một tiếng nói.

Lý Mục nhìn sang nhân viên đó, khá đẹp trai, cao gầy, giờ khắc này mở miệng nhìn Lý Mục với khuôn mặt mỉa mai, không tin tưởng Lý Mục sẽ quản lý được công ty.

Trong vòng hai tuần tôi sẽ cho công ty lấy lại số vốn.

Lý Mục đưa ngón trỏ lên khi tất cả mọi người chú ý thời điểm thì Lý Mục cười nói bỏ mặc mọi thắc mắc đi ra khỏi phòng.

Sau khi nói xong rời đi phòng hợp về nhà để lại bầu

- Êi mấy ông, con trai của giám đốc mình thấy sao.

Lý Mục, Lý Hạo rời đi cuộc hợp thành viên nòng cốt ngồi lại trong đó, một trong những người không chịu được lên tiếng.

- Hừ, chỉ một tên đi theo ba mình ra oai thôi, làm được mấy bữa, tôi thì thấy nhiều rồi chắc tầm ba ngày thì ra khỏi công ty thôi.

Cũng có người khịt mũi coi thường, bọn họ tiếp tục thảo luận nhưng không có đề tài nào nói tốt cho Lý Mục.

Lý Mục rời khỏi cuộc hợp cùng Lý Hạo chia ra, Lý Mục đi dạo vòng công ty quan sát những người công nhân làm, đang quan sát thì Lý Mục chú ý đến một con bò da hơi khô và xạm với mấy con bò còn lại, điều chú ý nhất là số thứ tự những con bò này nhập chung một đợt hàng để lấy thịt.


Lý Mục tiến lại gần ông lão đang cho bò ăn, ông lão to cao râu cũng đã dài qua cầm nhìn sơ qua khoảng bảy mươi tuổi. Khi Lý Mục chú ý ông lão thì ông lão cũng đang chú ý Lý Mục, Lý Mục gật đầu chào ông lão thì ông lão cười cười đáp trả lại lời chào Lý Mục.

- Chào ông, những con bò này cùng chiếc xe, cùng đợt nhưng mấy con bò kia theo hiện tượng tôi thấy thì da con bò này tiếp xúc anh nắng trực tiếp quá lâu và nhịn ăn trong khoảng hai ngày, đặc biệt dính nhiều tia UVA nên khiến da khô?, tại sao lại như vậy?

Lý Mục nhìn ông lão biểu tình nghiêm nghị nói.

- Tôi cũng chẳng biết, quản lý giao sao thì tôi làm vậy, nhưng mà trước khi đi quản lý có nhắc với tôi là con bò này do khi vận chuyện bị rớt thức ăn nên hai ba ngày gì đó không ăn, chồng chất xô xát với nhau nên con bò này đưa lưng trực tiếp vào màn che ánh nắng của xe nên vậy, còn nhiêu nữa thì tôi không rõ ngài có thể hỏi quản lý.

Ông lão nhìn Lý Mục, quan sát thì thấy khí chất của Lý Mục khác với những công nhân khác, đặc biệt đi làm ai cũng mang theo thẻ ngành để xác nhận, còn thanh niên phía trước thì không nên ông lão suy nghĩ ra vài điều về thân phận của Lý Mục, giọng nói đến thái độ xưng hô cũng khiêm tốn vô cùng.

- Tôi là Lý Mục cảm ơn ông, ông cứ tiếp tục công việc của mình.

Nói xong Lý Mục gật đầu trong đầu lóe lên một ít suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, tiếp đó dơ tay lên xem đồng hồ rồi xoay người lại bỏ đi, ra khỏi công ty trước cổng công ty một chiếc xe mui trần đời mới trước cổng, chiếc xe này là xe của ba Lý Mục giá cả ở thị trường cũng khá cao, chỉ có nhà giàu bậc nhất thành phố mới sở hữu được. Lý Mục lại xe mở của ra vào trong ngồi và đóng cửa lại.

Về đến nhà Lý Mục vào phòng của ba mình hai người trò chuyện để hiểu thêm tình hình về công ty của mình và công ty địch để phòng tránh các vấn đề khác và dễ biết địch biết ta, sau tầm hai giờ thì Lý Mục bước ra phòng với những thông tin cần thiết.

Công ty Lý Mục sâu sắc về công ty mình đó là có ba kẻ thù cũng như công ty Lý Mục đó là chăm sóc bò tốt lấy sữa ra xong sau đó bán thịt để kiếm lời, sữa để chế biến bán cho các nhà phân phối khác, trước đó đã đề cập qua Lý Mục qua nhật thì bốn công ty liên kết cổ phần và cổ đông với nhau hợp tác phát triển, nhưng ba công ty khác ngầm phá các mối của công ty Lý Hạo nên khiến tình trạng như thế này.

Nhưng trên thực tế thì bốn công ty vẫn trên danh nghĩa với nhau, trong đầu suy nghĩ các kế sách thì lóe lên hình ảnh lúc trong công ty những con bò thì Lý Mục nở nụ cười, nụ cười khiến người ta nhìn vào giật mình, vì nụ cười này quá xấu có thể nói là biến thái. Sau đó tiếp tục về trong phòng.

- Cậu chủ, cậu gọi tôi có chuyện gì không.

Vân Khương đang trong nhà kho luyện tập các kĩ năng võ thuật thì Lý Mục gọi đến, Vân Khương nghi hoạt nên vào phòng Lý Mục trò chuyện.

- Ca giỏi trong giới sát thủ có tiếng vậy ca giỏi nhất môn gì.

Lý Mục trò chuyện với Vân Khương lời nói xưng hô hoàn toàn khác, Lý Mục nhỏ hơn Vân Khương mười hai tuổi nhưng Vân Khương đề nghị Lý Mục gọi bằng ca, vì các loại xưng hô đều không phù hợp vai vế hai người, lần đầu Lý Mục có gượng miệng một tí nhưng sau đó quen dần.

Vân Khương suy nghĩ chút ít rồi nói ra

- Tôi đánh nhau nếu tính sát thủ cùng vai vế thì hạn bét, nhưng kĩ năng ám sát của tôi là giết người không thấy máu, ca chuyên dùng các vật nhỏ như tăm bắn vào huyệt đối phương khiến đối phương tử vong lập tức. Và kĩ thuật giỏi nhất của tôi đó là cải trang, tôi có thể cải trang khác nhau tùy gương mặt.

Lý Mục gật gật đầu, đang muốn nói gì tiếp theo thì cái bụng kêu " Rột rột, Ộc Ộc " hai người nhìn nhau cười, Vân Khương mở miệng:

- Thôi xuống ăn cơm rồi trò chuyện tiếp.

Hai người cùng nhau xuống dưới bàn, Lý Hạo hôm nay không ăn cơm nên Lý Mục xuống bếp chỉ thấy cơm do đầu bếp làm để sẵn, Vân Khương kéo ghế ra mời Lý Mục, sau đó lại bàn dọn đồ ăn ra, ngồi xuống rồi hai người cùng ăn.