Chương 7: Sự Thật Sau 25 Năm.

Cực Hạn Nhân Sinh

Chương 7: Sự Thật Sau 25 Năm.

Không gian trong phòng Lý Hạo, Lý Hạo đi qua đi lại anh mắt bi thương bứt rứt vì hôm nay nặng lời với Lý Mục, suy nghĩ kỉ càng Lý Hạo đi lại phòng của Lý Mục gõ cửa.

- Mục nhi, con còn thức không ba muốn nói chuyện với con.

Trong phòng không có âm thanh, Lý Hạo kiên nhẫn ở ngoài suốt hai giờ, khi chuẩn bị về phòng thì Lý Mục mở cửa ra, trong anh mắt của Lý Mục phức tạp, ba minh ở ngoài hai giờ hắn biết hết nhưng xem thử kiên nhẫn của ba mình bao lâu, sau hai giờ Lý Mục quyết định mở của ra nói chuyện với ba mình.

- Vào phòng con đi.

Nói xong Lý Mục lại giường của mình, căn phòng bốn bức tưởng chỉ có cái kệ và laptop với chiếc giường ngoài ra không có gì khác, nên Lý Hạo cũng đến giường ngồi chung với Lý Mục.

- Ba xin lỗi, sáng nay nặng lời với con, nói đi nói lại cũng lâu lắm rồi ba với con mới ngồi chung với nhau.

- Ùm, ba đến có chuyện gì không.

- Ba với con đi dạo đi, thấy sao?.

Lý Mục suy nghĩ một tí rồi gật đầu, Lý Hạo vui vẻ nụ cười tỏa nắng, hai cha con bước ra khỏi phòng đi dạo vòng vòng ở quanh sớm, hai người nói chuyện vui vẻ bao nhiêu giận hờn của Lý Mục cũng vơi đi phần nào, Lý Hạo chợt dừng chân lại nhìn Lý Mục nghiêm túc nói.

- Con muốn biết về mẹ con không?.

Lý Mục ngạc nhiên theo quán tính thì gật một cái, Lý Hạo thở dài, chuyện gì đến cũng đến giấu không được bao lâu nên hắn quyết định nói ra sự thật.

- Thật ra mẹ con, chưa có chết và cũng sống trong gấm nhung áo lụa, chắc không nhớ cha con mình đâu.

Thật ra Lý Hạo thời thiếu niên khá là đẹp trai, tài giỏi được rất nhiều nữ sinh trong trường thương thầm, Mẹ Lý Mục là một trong số đó, mẹ Lý Mục tên là Bạch Thu Vân cũng bằng tuổi Lý Hạo, gia tộc của Thu Vân tính ra là một trong những thế lực có tiếng tại nước này, gia tộc nội tình thâm hậu tích xúc gần cả trăm năm, mà Thu Vân là người giản dị nên thường đi bộ về không cần ai đến đón, trong lúc vô tình đi trên đường Lý Hạo gặp Thu Vân thì thời mưa, hai người trú vào căn nhà hoang gần trường.

Thu Vân con nhà gia giáo, yểu điệu thục nữ, nên khi mưa nhà hoang lạnh nên Thu Vân lạnh run cả người, Lý Hạo thấy thế cởi áo của mình lên che cho Thu Vân, Lúc đó như tiếng sét ái tình, hai người đỏ mặt tới mang tai, sau hôm đó hai người làm quen nhau thân nhau đến khi ra trường, gia tộc biết chuyện ngăn cản không cho hai người đến với nhau.

Xuất thân của Lý Hạo là vấn đề khiến gia tộc không cho hai người lại gần, nhà Lý Hạo cũng thuộc dạng khá giả nhưng không có tiếng nói trong xã hội, chỉ đủ sống nên gia tộc có thành kiến với Lý Hạo, Lý Hạo quyết định ra trường làm việc khoảng 30 tuổi, Thu Vân với Lý Hạo gặp nhau sau bao ngày ngăn cách, tình yêu mãnh liệt dâng lên trong đêm hôm đó, Thu Vân trốn khỏi tầm kiểm soát của gia tộc và sinh ra Lý Mục.

Sau khi sinh ra Lý Mục thì bỗng nhiên Thu Vân ra đi trong khi Lý Hạo còn chưa hiểu gì, ngậm đắng nuốt cay, chỉ vì lá thư của Thu Vân để lại cho Lý Hạo là " Anh quá nghèo, không thể nuôi sống tiểu thư như em. " nhưng Lý Hạo biết chuyện không phải như vậy, cố tìm kiếm Thu Vân trong vô vọng, còn Thu Vân thì như cơn gió đến giờ không ai biết đang ở đâu.


Sau một lúc kể chuyện thì Lý Mục cũng hiểu được và thương ba mình nhiều hơn, trong lòng cơn giận cũng biến mất thay vào đó là lỗi lầm, Lý Mục suy nghĩ làm sao để giúp ba mình vui vẻ sống quản đời còn lại.

- Tình yêu như một ngọn gió, con không thể thấy nhưng có thể cảm nhận được, sau này con sẽ hiểu và cũng đừng trách mẹ con.

Nói xong Lý Hạo xoay người rời đi về nhà, chỉ là bóng người có chút buồn nhưng thêm một ít thanh thản vì đã trút xuống gánh nặng bấy lâu nay, luôn là giấu chấm hỏi cho Lý Mục.

Lý Mục cũng đầy tâm trạng bước về nhà, trong đầu thì chợt xuất hiện câu hỏi " Tại sao mẹ lại bỏ rơi mình. " thở dài sau đó vứt hết suy nghĩ trong đầu, tiếp tục lên dự án về công ty, Lý Mục cảm thấy nên buông bỏ công ty thì tốt hơn, Lý Hạo chắc cũng vui vì điều đó.

Một tuần sau, trong điện thoại bỗng nhiên có một tin nhắn từ Hàn Vân, Lý Mục lấy ra xem thì nội dung trong đó " Tiền đã giảm, cổ phiếu đã gửi " Lý Mục xem xong thì mĩm cười, bấm điện thoại gọi lên ngân hàng quốc tế.

- Ngân hàng toàn quốc đây, quý khách cần gì.

- Tôi tên là Lý Mục tập đoán Lý Hạo, tôi có chuyện thương lượng với giám đốc của cô, đặt lịch hẹn dùm, tôi sẽ gửi ID của tôi qua ngân hàng, để xác nhận danh tính.

Vừa nói xong Lý Mục mở laptop gửi ID tài khoảng của mình về ngân hàng toàn quốc, sau khi xác định nhân tính rõ ràng thì nhân viên chuyển thoại đến thư ký, sau mười phút thì thư ký hồi âm.

- Chiếu mai 6h tối, giám đốc có thời gian rảnh.

- Ok 6h tôi sẽ đến

Nói xong Lý Mục tắt máy điện thoại. Chuẩn bị cho các kế hoạch sắp tới phải làm như thế nào rồi sau đó ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau..