Chương 8: Thiết Thủ Vô Song

Cực Hạn Nhân Sinh

Chương 8: Thiết Thủ Vô Song

6 giờ tối trong công ty ngân hàng quốc tế, hai người đang ngồi đối diện nhau dưới bàn là vài tờ giấy hợp đồng.

Một trung niên, vẻ mặt nghiêm túc mặc bộ đồ công sở, khá mập đang dùng tay chống cầm, đối diện trung niên là một thanh niên khoảng 25 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng vừa nhìn vào khiến người ta không sinh ra hảo cảm, thanh niên này chính là Lý Mục. Còn đối diện là giám đốc công ty giám đốc ngân hàng quốc tế này.

Trung niên này tên là Nghị Hà, vừa lên chức giám đốc năm trước, theo các nhân viên kể lại Nghị Hà là người làm việc thẳng thắn nên được lòng rất nhiều người, các cổ đông khác cũng ủng hộ ông, ngân hàng này là liên kết các ngân hàng vài nước nổi tiếng của thế giới, đây chỉ là chi nhánh của ngân hàng quốc tế.

- Chú nghĩ sao về vấn đề này, hiện tại tôi có 50 phần trăm cổ phiếu công ty của tôi, với lại khắp thành phố các công ty chi nhánh nhỏ của tôi đều bán cho ngân hàng thì tôi được vào nhiêu tiền?.

Trung niên đang dùng tay chống cầm nghe Lý Mục nói, hai đầu lông mày nhíu sâu hơn nữa, biết được trung niên đang suy nghĩ gì Lý Mục tiếp tục nói.

- Cha tôi khá lớn tuổi, tôi thì không thích kinh doanh nên bán hết cổ phiếu mà tôi có kiếm ít tiền mở quán cafe sống qua ngày đoạn tháng.

- Theo tôi được biết là công ty cậu liên kết với ba công ty khác có tiếng thành phố này, nếu có bán hết cổ phiếu cho tôi, có thể làm cho ba ngân hàng kia tổn thất nghiêm trọng, cậu suy nghĩ kĩ chưa?.

Nghe được lời nói này của Nghị Hà, Lý Mục mĩm cười vì đây là nói chuyện lái, Nghị Hà đang chờ câu trả lời của Lý Mục thế nào rồi quyết định mua hay không, vì đây là số tiền lớn Nghị Hà phải liên hệ tổng bộ công ty mới chi trả được.

- Suy nghĩ kĩ rồi, ba công ty đó trên thực tế chỉ là hợp tác làm ăn thôi, với lại hiện tại công ty tôi đang xuống dốc, nếu tiếp tục chỉ là thất bại hoàn toàn, nên đang trong quá trình suy sụp, nhờ cổ phiếu hợp tác tôi quyết định bán đi, kiếm số tiền để chi trả cuộc sống, không dính dáng đến thương trường.

- Tốt, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cậu, quan trong hơn tôi cần thời gian xem xét công ty cậu có an toàn hay không để hợp tác, trong vòng một ngày tôi sẽ trả lời câu trả lời thích đáng cho cậu.

Nghị Hà quyết định hợp tác với Lý Mục, hai người hợp tác vui vẻ bàn bạc về vấn đề tài chính rồi tiếp đó là quan hệ các công ty, Lý Mục cũng trả lời hết tất cả nhưng vài vấn đề giấu lại không nói, Nghị Hà cũng thức thời không hỏi tiếp, khoảng tiếng sau kết thúc hội nghị, Lý Mục đi về Nghị Hà đích thân đưa ra khỏi công ty.

Trong xe Vân Khương nhìn Lý Mục, Thấy Lý Mục hát những bài hát líu lo, Vân Khương cười cười biết đây là hợp tác công, tuy ở chung với nhau dài thì chưa dài nhưng Lý Mục với Vân Khương coi nhau như người thân của nhau, Vân Khương một thân một mình không có gia đình nên đa số thời gian đi theo Lý Mục, hai người cực kì hiểu tính nhau trong thời gian ngắn tiếp xúc.

Đi về nhà Lý Mục vào phòng của Lý Hạo hai cha còn trò chuyện về công ty,Lý Hạo cũng biết dự định của Lý Mục, ủng hộ Lý Mục khi Lý Mục ra khỏi phòng Lý Hạo nhìn theo với gương mặt hài lòng.

Ngày hôm sau Nghị Hà chủ động điện thoại cho Lý Mục nói chuyện qua điện thoại, cuộc giao dịch thanh công hiện tại tài khoảng của Lý Mục có khoảng 10 triệu USD, các cổ phiếu đã chuyển sang ngân hàng.

Ở trong thành phố, trong nhà Hàn Vân ngồi xuống hai người còn lại là là Trương Hạo và Lâm Khôi, giờ này hai người sắc mặt hết sức khó coi, công ty Lý Hạo bán với số cổ phần, trong đó còn có của họ chuyển đi, không còn cách nào chỉ tức giận nhìn sang Hàn Vân, Lâm Khôi nóng nảy đứng dậy chất vấn Hàn Vân.

- Ta nói rồi, chúng ta có nhiều cách thay đỗi điều kiện, người cứ kiên quyết đồng ý, giờ công ty chúng ta tổn thất nghiêm trọng, 2 3 năm may ra lấy lại sức như hôm nay.

- Hừ, uổng công ta xem ngươi là đồng bạn, sao người càng già trí tuệ càng ngu si như thế?, Ngươi không thấy chúng ta mất đi đối thủ cạnh tranh à, hiện giờ thành phố này là ba chúng ta độc chiếm, người nghĩ mấy năm nữa chúng ta khai phá thành phố này rồi có tầm ở đất nước này, ngươi không nghĩ tới vấn đề này à.

Nghe Lâm Khôi giọng nói trách cứ mình, Hàn Vân bực mình đáp trả dữ dội lại, Lâm Khôi biết mình sai chỉ có im lặng, Hàn Vân hừ lạnh một tiếng, Trương Hạo thấy tình hình căn thẳng nên đỗi sang chủ đề khác.

- Vậy kế hoạch của chúng ta…..

- Tiếp.

Trương Hạo chưa nói hết câu, Hàn Vân đã xen lời vào cắt đứt câu nói của Trương Hạo, khi nghe tên " Tiếp " thì Lâm Khôi với Trương Hạo nhìn Hàn Vân, biết Hàn Vân quyết tâm làm được mục đích đó, hai người thức thời im lặng không nói, cứ thế khoảng nữa tiếng sau hai người đi về nhà còn Hàn Vân vẫn ngồi ở đó suy tư, trong mắt sát khí cũng loáng thoáng hiện.

Tối hôm đó, Vân Khương, Lý Hạo, Lý Mục đang ở trong phòng trò chuyện nhân viên bảo vệ thì được Lý Mục cho về nhà hết nghĩ ngơi, trong nhà ba người trò chuyện rồi ba người cùng nhau lên lầu vào phòng Lý Mục, mở cửa sổ, đóng chốt cửa lại, ba người trong đó lấy một bài ra đánh, đang lúc vui vẻ thì Vân Khương đứng dậy.

" Xoạt Xoạt. " Nghe được tiếng động thì Lý Mục xong ra mở cửa nhưng " Kẹt Kẹt " cánh cửa mở không ra, chắc ở ngoài có cái gì khóa lại nên mở không ra.

" Xoạt Xoạt " Từ trong cửa sổ hai người từ dưới đố đi vào, hai người tháo dây ra, Lý Mục suy nghĩ đầu tiên thì kinh hãi vì hán ở tầng trên, nếu muốn lên thì có cầu thang và bám vào tường, hai tên này chắc cũng là vận động viên leo núi chuyện nghiệp hợp tác nhau mới lên được, càng suy nghĩ thấy không thích hợp hai tên này nữa đêm lại lên nhà mình làm gì, càng suy nghĩ Lý Mục đã đoán được mục đích của hai tên này đó là " Ám Sát ".

Hai tên này bước vào đầu tiên nhìn thấy Vân Khương thì bất ngờ sau đó là kinh hãi, tiếp theo đó là mừng rỡ, nụ cười khà khà cười đến có chút điên.

Vân Khương nhìn hai tên này trong con mắt chứa đầy tức giận, nếu như con mắt có thể giết người thì hai tên này đã chết từ lúc nhìn, Vân Khương cười gằn nhìn hai tên này.

- Thiết Thủ, hai ngươi là một trong những kẻ thù giết đại ca ta, ta giết gần hết, hai ngươi chạy thoát giờ lại đây nạp mạng à, cũng tốt.

Hai tên này là một trong những sát thủ và ông trùm của thành phố liên thủ giết đại ca Vân Khương, hai người kề vai nhau đánh không may đại ca bị chết, Vân Khương trốn tránh được kiếp nạn, sau đó hồi sức từng năm từng năm đi trả thù, khi trả thù những kẻ ám sát thì giết chết được nhưng Thiết Thủ và đàn em cũng mai phục chổ đó ra đòn chí mạng, nên khiến Vân Khương bị thương nạn chạy gặp Lý Mục câu chuyện tiếp tới bây giờ.


Thiết Thủ là tên gọi chung của Hào Khiết và Hào Thủ, hai anh em ruột, một người thẳng tắp một người khờm lưng, hai bên là hai con dao ngắn gắn bên hông, hai người giờ này đang đeo mặt nạ nên không thể phán đoán ra sao.