Chương 1: Trở về

Cực Hạn Nhân Sinh

Chương 1: Trở về

Nước Nhật, Thành phố Tokyo, 3 giờ sáng nhưng vẫn còn nhiều nhà hoạt động vào ban đêm, ngoài đường những người đi qua đi lại. Những tòa nhà cao tầng, khách sạn, quán ăn người ra người vào khiến cho thành phố nhộn nhịp tưng bừng.

Trong khách sạn thành phố, một phòng nhỏ nhưng tiện nghi mềm ấm giường êm, đang nằm trên giường là một thiếu niên khoảng hai mươi lăm tuổi đang nhắm mắt khép hờ, khuôn mặt tuấn tú môi hở răng trắng vóc người cao ráo săn chắc.

Thiếu niên này lên Lý Mục gia đình giàu có nên qua nước nhật đi du học, thành tích Lý Mục quá giỏi hầu như tất cả môn học đều hạng S của trường, ngoài thành tích học tập ra độ chơi bời cũng không thiếu, sáng đi học tối đi bar lâu lâu hẹn hò cùng bạn gái đi chơi suốt đêm,khuôn mặt lạnh lùng còn tính cách thì không thân thiện ít giao lưu với ai, chỉ có vài đứa bạn thân ngoài ra không có nhiều bạn bè.

" Reng, Reng " tiếng điện thoại vang lên liên tục, Lý Mục bắt điện thoại lên phía bấm nút nghe để trên tai và nhắm mắt lại như tiếp tục ngủ.

-Mục nhi, mục nhi ơi.

Phía bên kia vang lên âm thanh như có chuyện gấp gáp.

Dạ, ba gọi con có chuyện gì không.

Lý Mục trả lời, cái giọng dạ dạ vâng vâng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng nghe tiếng bên kia thì mĩm cười nụ cười rất giống trẻ con.

-Ùm, con về nhà nhanh đi, Công ty sắp phá sản rồi còn về đây giúp bố một tay nhanh lên.

Lý Mục đang thắc mắc,theo hắn được biết thì công ty của nhà mình nổi tiếng,cũng là một trong bốn công ty xí nghiệp sản xuất ra thịt bò thị trường hàng đầu thành phố, tại sao sắp phá sản suy nghĩ trong đầu liên tục, càng suy nghĩ càng nghi hoặc lên. Thì bên đầu dây kia tiếp túc vang lên.

- Con về nha nhanh cho bố, không bố chết vì bệnh tim đó nhanh lên con.

Dứt lời bên đầu dây kia cúp máy. Không cho cơ hội Lý Mục trả lời.

Lý Mục bật người dậy vẻ mặt âm trầm, bắt đầu thu dọn hành lí xong đi lại gần bàn mở Laptop lên và đặt vé máy bay về nước.
………
Trong sân bay, Lý Mục thu gôm hành lí ra đường bắt một chiếc taxi chạy về nhà. Tầm khoảng nữa giờ thì chiếc xe taxi tới trước cổng một căn nhà, Căn nhà này thì vào là máu trắng phá thêm tí tím, nhìn thuận mắt không bị máu trắng sáng quá chói mắt, phía sau căn nhà là hồ bơi cho người thân hoặc gia đình chủ sở hữu bơi sau cuối tuần, Cổng to cao hai bên có hai bảo vệ đứng khoanh tay không cho người lạ vào.

Lý Mục xuống xe taxi bước lại căn nhà, hai bảo vệ biết mặt cậu chủ nên mở cổng cho Lý Mục vào nhà, bước vào nhà Lý Mục lên thẳng phòng ba mình để hỏi xem chuyện gì xảy ra, phải kêu mình về nước gấp như thế này. Lên trên phòng gõ cửa thì có tiếng nói trong phòng truyền ra ngoài.

- Mục nhi về rồi à, vào đi.

Lý Mục bước vào gặp người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn hai tay chống cầm đang suy tư điều gì đó, người đàn ông này tướng tá giống Lý Mục bảy tám phần, ông này tên là Lý Hạo, có đôi mắt sắc xảo và thâm thúy Lý Hạo năm nay tầm sáu mươi tuổi, lo làm ăn nên khoảng ba mươi lăm tuổi mới lấy vợ sinh con, trên mặt có vài nếp nhăn do thời gian bào mòn tóc cũng bắt đầu trắng dần.

Lý Mục bước lại bàn kéo chiếc ghế ra ngồi xuống nhìn vào trung niên mở miệng nói.

- Cha kêu con về có chuyện gì không.

- Có, im lặng để ba kể cho con nghe từ đầu đến cuối.

- Sau khi con đi học du học thì khoảng vài năm sau đó, vài công ty cạnh tranh với ba.... "

Sau khi nói xong người đàn ông trung niên nhấp tí nước trà, nguyên lai sau khi Lý Mục đi vài công ty thấy công ty của Lý Mục bắt đầu sa sút nên đã âm thầm cấu kết các công ty nhỏ cắt đứt hợp đồng phải bồi thường nhưng không tổn thất cho công ty đó nhiều, dần dần nhiều người không mua hàng của công ty ba Lý Mục nữa, khiến cho công ty vào thế cô lập, hàng ra không được nhập hàng thì không xong các công ty con từ từ dẹp tiệm hiện tại tài sản của công ty không bằng một phần ba năm trước.

Lý Mục nghe xong nhìn thẳng ba mình, không biết suy nghĩ điều gì, không nhanh không chậm đưa ra suy nghĩ của mình.

- Ba, mấy năm trước ba định cho con quản lý công ty, hôm nay con quyết định thực hiện lời hứa giữa ba với con, tới lúc ba nên nghĩ ngơi rồi.

- Được con nghĩ ngơi đi, tầm một tháng sau ba sẽ liên hệ với con lên công ty, về phòng đi.

Lý Hào bất ngờ ánh mắt lóe lên kinh ngạc rồi nói.

Nói xong Lý Hạo đưa tay dấu hiệu đuổi Lý Mục ra khỏi cửa, tiếp tục nhấp tách trà suy tư, sau khi ra khỏi phòng Lý Mục bước vào căn phòng mình, tuy đã ra đi và ở Nhật một thời gian nhưng căn phòng vẫn ngăn nắp người hầu vẫn dọn dẹp thường xuyên, Lý Mục đứng trước căn phòng của mình thẫn thờ một tí, nhẹ nhàng thở dài và bước lên giường, móc điện thoại ra lướt trên mạng một tí rồi bước ra khỏi nhà đi dạo vòng thành phố hít thở bầu không khí mới.

Trên đường đi hai bên nhà hàng xớm đã tắt đèn, khi rẻ sang phải đi tới công viên nhiều cỏ Lý Mục lại tính tìm ghế đá nào đó hóng mát thì bỗng nhiên có người chạy tới gần.

Khí Lý Mục nhìn kỹ gương mặt ông ta thì khá giật mình, vì gương mặt ông ta có một vết sẹo từ chân mày bên phải kéo xuống gần miệng bên trái, chắc là có người nào đó đã cầm đao chém mạnh ông ta giữa mặt để lại vết sẹo khá sâu nên nhìn dữ tợn. Trung niên này mặc áo choàng tầm khoảng 30 tuổi dáng người thẳng tấp, đôi mắt như chim ưng to và sâu, giờ phút này người trung niên này đang với vẻ mặt trắng bệch chạy lại càng gần Lý Mục.

- Xin giúp tôi thoát khỏi hai tên chạy đằng sau

- Được rồi, theo tôi.

- Cảm ơn.

Lý Mục xoay người lại cấp tốc chạy lại bụi cỏ gần đó và kêu người đàn ông trung niên này nằm xuống dưới để che đi, vì trời tối nên không thấy rõ nên Lý Mục yên tâm cởi quần ra cách 5cm người đàn ông trung niên giả vờ đi tiểu.


Hai tên đằng xa chạy lại nhìn xung quanh, khi thấy Lý Mục định chạy lại nhưng nhìn Lý Mục đang tiểu nên bỏ đi suy nghĩ tiếp tục chạy xa xa dần đến đi mất bóng hai người, người trung niên bỗng nhiên đứng dậy không nói tiếng nào chỉ gật đầu chào Lý Mục, rồi lẳng lặng bỏ đi chạy thật xa.

Lý Mục suy nghĩ điều gì rồi lắc đầu, tiếp tục lại ghế đá suy nghĩ về công ty và chuyện gia đình tình cảm, tới giờ Lý Mục vẫn chưa biết mẹ mình là ai mỗi lần nhắc tới thì ba lại nổi giận nên riết thành thói quen, đôi khi nhớ cũng không giám hỏi, lặng yên ngồi khoảng một giờ rồi bỏ về nhà bước vô phòng ngủ một giấc cho tới sáng.

Sáng dậy mở mắt ra, căn phòng vẫn cảm thấy lạ mà quen đưa tay và tìm khắp giường cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại, mở điện thoại lên mạng tìm những người bạn cùng lớp năm xưa, tìm một hồi cuối cùng không thấy có thì cũng ở xa nhà nên Lý Mục lên chỗ tìm vị trí xác nhận quán cafe gần bên, Lý Mục bật người dậy đi tới tolet rửa mặt chuẩn bị đi uống Cafe.