Chương 68: Tồn tại thần bí trong lòng núi.

Cổ Vu

Chương 68: Tồn tại thần bí trong lòng núi.

"Rắc..."

Trước khi Lạc Vũ kịp phản ứng, gã vu sư Hoán Huyết cảnh đã tung ra thêm một cước thẳng vào lồng ngực hắn. Lạc Vũ chỉ cảm thấy như có một cơn gió thổi qua, sau đó từ ngực liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Lạc Vũ giống như diều đứt dây bay ra đằng sau mấy mét, ở ngực lõm hẳn vào một vết tròn to, chỗ xương nơi đó hiển nhiên đã vỡ làm mấy mảnh.

"Ọc…"

Lạc Vũ phun ra một búng máu, hắn có thể cảm giác được chỗ xương gãy đang đâm sâu vào nội tạng, mỗi lần hít thở là một lần đau đớn thấu trời.

Tên vu sư Hoán Huyết cảnh lạnh lùng nhìn đứa nhỏ nằm phía trước mặt. Hắn tuyệt nhiên không có khái niệm thương xót hay nương tay.

Lạc Vũ khó nhọc hít thở, hắn dùng hết sức lực di chuyển cơ thể, lồm cồm bò dậy, hai đầu gối không ngừng run rẩy, dường như có thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Mặc dù cơ thể thảm hại là thế, nhưng hai mắt Lạc Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Từ đáy mắt hắn lộ ra tia quật cường làm gã vu sư Hoán Huyết cảnh không khỏi nhíu mày.

"Cắt đứt gân tứ chi, sau đó đánh gãy toàn bộ xương cơ thể, ta muốn xem thằng nhóc này còn cứng đầu được đến khi nào."

Gã phất tay ra lệnh cho mấy tên bộ hạ đi phía sau, khóa miệng nở một nụ cười lạnh.

"Đằng nào cũng chết, chi bằng ta mang theo lá bùa này xuống âm tào địa phủ đi".

Lạc Vũ cười to, trước khi đối phương kịp phản ứng, hắn liền bước một bước ra phía sau, vừa vặn gieo mình từ trên vách đá nhảy xuống bóng tối thăm thẳm.

"Chết tiệt…"

Tên vu sư Hoán Huyết cảnh sững sờ trong giây lát, sau đó như một cơn gió xuất hiện ngay chỗ Lạc Vũ vừa đứng. Đáng tiếc, chỉ chậm một giây thôi, gã đã có thể ngăn cản hành động này của đối phương. Lúc này thì đã muộn, bàn tay gã chỉ có thể tóm vào không khí. Đứa trẻ kia mặc dù tình trạng thảm hại như vậy, thế nhưng khóe miệng hắn vẫn lộ ra nụ cười thắng lợi như đang trêu ngươi.

Trước khi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, Lạc Vũ đưa mắt liếc nhìn sang hướng hắn giấu Âu Hùng, khẽ thì thầm điều gì đó mà chỉ hắn có thể nghe thấy. Sau đó "ùm" một tiếng, toàn bộ cơ thể nhỏ bé liền bị nhấn chìm trong lòng sông ngầm đen kịt.

Khi cơ thể Lạc Vũ rơi xuống sông thì đã hoàn toàn bất tỉnh. Sự đau đớn về thể xác, mệt mỏi và căng thẳng về tinh thần đã hoàn toàn quá sức chịu đựng của một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi. Có điều vào giây phút này, Sơn Thần Biến giống như có linh tính, tự động được kích hoạt, tuần hoàn chữa trị các vết thương trong cơ thể hắn. Từ giữa trán Lạc Vũ dường như có thứ gì đó nhấp nháy, tiếp đó liền hóa thành một lớp ánh sáng màu vàng bao bọc cơ thể, nâng hắn nổi lên khỏi mặt nước.

Hắn cứ như một chiếc lá nhỏ lập lờ trôi trên sông. Không biết đã bao lâu, là một tiếng? Hai tiếng? Hay một ngày? Hai ngày? Chẳng ai có thể trả lời được.

Hơi thở của Lạc Vũ ngày càng yếu đi, mặc dù Sơn Thần Biến hết sức thần kì, thế nhưng nó cũng chỉ là một công pháp, vẫn cần phải có người điều khiển. Nếu lúc này Lạc Vũ chỉ cần còn một tia tỉnh táo để sử dụng công pháp này hẳn mọi chuyện đã khác.

Cơ thể Lạc Vũ men theo dòng sông ngầm, chảy sâu vào trong lòng núi, xuyên qua các hang động nhỏ. Dưỡng khí nơi đây càng lúc càng ít, kể cả hắn có tỉnh táo thì cũng sẽ vì thiếu hụt dưỡng khí mà xong đời.

Đúng vào lúc này, từ sâu trong ngọn núi dường như có thứ gì đó bị kinh động. Thứ đó khẽ mở hai mắt, lộ vẻ nghi hoặc, nó vươn một tia thần thức tiến về phía cơ thể Lạc Vũ đang lềnh bềnh nổi trên mặt nước.

Thần thức của thứ kia khẽ chạm vào vầng sáng màu vàng bao bọc quanh cơ thể Lạc Vũ, dường như bị ngăn cản nên liền dừng lại. giây lát sau liền bay một vòng xung quanh cơ thể hắn, giống như đang xem xét cái gì đó.

Mấy phút sau, hình như không thể thỏa mãn chí tò mò, thần thức của thứ kia biến mất tại chỗ, theo sau đó là cơ thể Lạc Vũ bỗng nhiên biến mất theo, đến khi xuất hiện thì đã bằng một cách nào đó biến đến chỗ trung tâm của ngọn núi.

Màn sáng trên cơ thể Lạc Vũ rất mờ nhạt, thế nhưng ở một nơi không có ánh sáng như thế này thì lại khá sáng. Hang động này rất rộng, từ chút ánh sáng mờ mờ kia có thể mơ hồ thấy được rất nhiều thứ giống như dây leo giăng chằng chịt khắp mặt đất.

Thứ kia hình như bị thu hút bởi thứ gì đó, chỉ thấy thần thức của nó đột ngột trở nên mạnh mẽ, sau đó giống như ngọn chùy đâm thẳng vào màn ánh sáng màu vàng đang bao bọc Lạc Vũ.

"Uỳnh…"

Màn sáng màu vàng khẽ rung lên, thế nhưng không hề bị phá hỏng, tuy nhiên màu sắc dường như trở nên nhạt đi một chút. Có điều Lạc Vũ lại không may mắn như vậy. Ngay sau khi thần thức của thứ kia đánh mạnh vào màn sáng, hắn cũng lập tức phun ra một bụm máu lớn dọa cho thứ kia hốt hoảng một trận. Nó có thể cảm thấy khí tức sinh mạng của Lạc Vũ càng ngày càng yếu đi. Thứ hấp dẫn nó cũng trở nên chập chờn lúc ẩn lúc hiện.