Chương 71: Đứa bé ác ma.

Cổ Vu

Chương 71: Đứa bé ác ma.

Phải mất một lúc sau mắt hắn mới quen với ánh sáng. Lạc Vũ nheo mắt nhìn về phía trước, nét mặt hắn bỗng dưng trở nên cứng đờ.

Đầu tiên là hắn đang ở trong một hang động rất rộng lớn, có lẽ phải đến cả ngàn mét vuông. Tiếp theo đó chính là mặt đất bị che phủ dày đặc bởi rất nhiều thứ giống như dây leo. Dây nhỏ thì cỡ cánh tay người lớn, dây lớn lại giống như thân cây đại thụ. Đám dây leo này đan xen chằng chịt khắp trong hang động, thế nhưng dường như bọn chúng đều có liên kết với nhau.

Tuy nhiên thứ làm Lạc Vũ giật mình sửng sốt lại không phải là đám dây leo này mà là chủ nhân của giọng nói non nớt kia. Hắn… là một đứa bé.

Phải, chính là một đứa bé, thân hình giống như trẻ sơ sinh. Đứa bé này gương mặt bầu bĩnh dễ thương, môi hồng da trắng, nhìn qua khó phân biệt là trai hay gái, Trên đầu nó có một cặp sừng màu đỏ cong vút chìa ra ngoài lớp tóc mỏng, phía sau mông còn phe phẩy một cái đuôi nhỏ.

Đứa bé lơ lửng trên không trung, cặp mắt nhắm nghiền, hai tay ôm vào ngực, đám dây leo chằng chịt trong căn phòng này vậy mà đều bằng một cách nào đó mà nối đến trên cơ thể nó.

Đứa bé mở mắt, đồng tử của nó chỉ toàn một màu đen ngòm, thậm chí Lạc Vũ có cảm giác cặp mắt này còn hắc ám hơn cả bóng đêm ban nãy, hoàn toàn không tồn tại bất cứ thứ gì khác ngoài sự tối tăm lạnh lẽo này. Mặt đối mặt, Lạc Vũ quả thực không dám nhìn lâu, vừa rồi chỉ mới liếc thoáng qua mà hắn đã có cảm giác như linh hồn đang bị lọt vào hai lỗ đen sâu hoắm.

"Ngươi… sợ không?"

Đứa bé tên Bạch Sơn ngập ngừng hỏi,

Lạc Vũ hít vào một hơi dài, lại nuốt nước bọt đánh ực một cái, đoạn lắc đầu nói.

"Không sợ, nhưng quả thực là rất kinh ngạc. Ta không ngờ hình dáng của ngươi lại đặc biệt đến vậy. Rất… ấn tượng, cực kì ấn tượng!"

"Ấn tượng?"

Bạch Sơn nhíu mày, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác nói hắn có ngoại hình ấn tượng. Thường thì họ sẽ rú lên kinh hãi, nếu không thì run rẩy lẩy bẩy, luôn mồm gọi hắn là ác ma. Hai chữ "ấn tượng" của Lạc Vũ quả thực làm Bạch Sơn hắn có phần ngỡ ngàng.

"Chính xác, người anh em, ngoại hình của ngươi phải nói là quá khí chất, quá đặc biệt. Ngươi không biết có bao nhiêu người cả đời đều mong muốn có bề ngoài ấn tượng như thế này đâu."
Lạc Vũ cười lớn, gật đầu đáp lại đối phương.

"Ý ngươi là… ngoại hình này của ta rất tốt?"

Bạch Sơn nghi ngờ hỏi lại, giọng điệu có vẻ không chắc chắn lắm.

"Nửa chữ không sai, ta mà có ngoại hình thế này thì hận không thể ngày nào cũng đem khoe ra. Nhất định sẽ làm người khác trầm trồ hâm mộ."

Lạc Vũ khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"A!"

Bạch Sơn bỗng nhoẻn miệng cười, từng tiếng cười khanh khách vang lên dọa cho Lạc Vũ giật thót.

Cả không gian nơi đây bỗng dưng rung động, càng lúc càng mạnh, dường như tiếng cười của Bạch Sơn chính là nguyên nhân làm nên điều này. Chỉ thấy thanh âm của hắn càng to, sự rung lắc lại càng mạnh. Đất đá trên trần hang động thậm chí bắt đầu bị tróc ra, rơi lả tả xuống mặt đất.

Lạc Vũ vội vã nhảy trái, tránh phải, né các tảng đá lớn rơi từ phía trên cao. Hắn đưa tay lau mồ hôi trán, thầm nuốt nước bọt không ngừng. Dường như không hề có dấu hiệu nào là đối phương sẽ dừng cười nên Lạc Vũ vội vã hô to:

_Bạch Sơn… Bạch Sơn, người anh em, nếu ngươi còn không mau dừng lại sẽ chết người!

Vậy mà có tác dụng, tiếng cười của Bạch Sơn càng lúc càng chậm lại, sau đó cuối cùng cũng ngừng hẳn, kèm theo đó là sự rung lắc cũng dừng theo.

"Thực lực thật kinh khủng, chỉ khẽ cười mà có thể làm rung chuyển cả ngọn núi, thật không biết đứa bé này là tồn tại ghê gớm cỡ nào?"

Lạc Vũ thầm nghĩ trong lòng, không khỏi ngước mắt nhìn Bạch Sơn kĩ hơn chút nữa.

"Thật xin lỗi! Đây là lần đầu tiên ta vui như vậy. Thể sinh mạng, ta rất có thiện cảm với ngươi."

"Ta cũng có tên của ta Bạch Sơn! Gọi người khác bằng cái tên thể sinh mạng là thiếu tôn trọng họ đấy"

"Tôn trọng? Tại sao ta phải tôn trọng thể ngươi? Ta và ngươi thuộc hai tầng lớp sinh mạng khác nhau, ngươi không thể đánh đồng với ta. Muốn được ta tôn trọng, ngươi cần phải là tồn tại ngang hàng."

Bạch Sơn nghi hoặc đáp lại, đưa ánh mắt như đang cực kì khó hiểu nhìn về phía Lạc Vũ.

"Ngươi liên tục nhắc đến điều này, nói vậy ngươi không phải người rồi? Vậy ngươi là gì Bạch Sơn? Mặc dù những điều ngươi nói cũng đúng, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi gọi ta bằng tên riêng của ta."

Lạc Vũ trầm tư một lúc, thấy những điều đối phương nói cũng không sai, vì vậy đành chuyển câu hỏi.

"Ta? Ta là... ta là gì vậy nhỉ? Tại sao ta không nhớ ra được nữa?"

Bạch Sơn trầm ngâm, dường như đang cố gắng lục lọi trong ký ức của mình.

"... ta không thể nhớ ra được. Thể sinh mạng, ta có thể gọi ngươi bằng tên riêng nếu ngươi có thể đưa thứ đó ra đây."

"Thứ đó…?"

Lạc Vũ khó hiểu hỏi lại.

"Phải, thứ mà ngươi sử dụng để chữa trị cơ thể. Ta có thể cảm nhận thứ đó ở cùng một tầng lớp tồn tại với ta. Nếu ngươi đưa ra được thứ đó, ta sẽ gọi ngươi bằng tên riêng của ngươi."