Chương 76: Hy vọng.

Cổ Vu

Chương 76: Hy vọng.

"Đứa nhỏ ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại lang thang một mình trong rừng U Minh. Đừng trách già tò mò, về mặt bản làng ta đã có nói qua với họ, nhưng mấy tên kia vẫn muốn được nghe lý do từ ngươi. Nói cho cùng thì ngươi cũng không phải là tộc nhân bộ lạc. Ngươi hiểu ý già chứ?"

Già Lang đưa tay xoa đầu A Linh, ánh mắt nhìn qua Lạc Vũ, khẽ lên tiếng.

"Con đi chợ phiên cùng tộc nhân trong bộ lạc, xảy ra một ít chuyện, hiện giờ… hiện giờ…"

Nghĩ đến u Hùng, ánh mắt của Lạc Vũ lại nhòe đi. Hắn nhắm chặt hai mắt, hít vào một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc của mình, sau đó kể cho già Lang chuyện của Âu Hùng. Tất nhiên những cái gì thuộc về bí mật như Vu Kinh, Vu lão, Bạch Sơn… thì hắn không nhắc đến.

Ngoài trời vẫn mưa, già Lang ngồi yên lặng kế bên Lạc Vũ, bàn tay cầm tẩu thuốc đưa lên miệng đều đều không ngừng nghỉ. A Linh ngồi trên lòng ông ấy, vô tư chơi với con búp bê vải của mình.

Già Lang đã châm lại tẩu thuốc của mình hai lần. Ông ngồi im lặng lắng nghe Lạc Vũ, không hề chen ngang. Đến khi hắn kết thúc câu chuyện của mình thì ông mới bỏ tẩu thuốc sang một bên, sau đó lên tiếng.

"Già đã hiểu được câu chuyện của ngươi. Ta có mấy lời không biết ngươi có muốn nghe hay không?"

Lạc Vũ im lặng, khẽ gật đầu.

"Dựa theo kinh nghiệm của già, thì chưa chắc người bạn của ngươi đã chết."

"Ý già là?"

Lạc Vũ sửng sốt hỏi lại. Hai mắt hắn ngoài sự sững sờ còn có thêm một phần trông mong, hi vọng điều vừa nghe là sự thật.

"Hãy để ta phân tích, thứ nhất ngươi chưa hề nhìn thấy xác hắn. Vậy nên dù chỉ còn một phần trăm khả năng hắn chưa chết thì ngươi không được phép tuyệt vọng. Thứ hai, ngươi nói đám người bộ lạc kia truy sát hắn vì hắn dường như sở hữu thứ gì đó rất quý giá. Tuy nhiên lúc ngươi chữa thương cho hắn thì ở trên người hắn lại không thấy cái gì. Suy ra, ngươi bạn của ngươi có thể đã giấu thứ đó đi. Đám người truy sát kia một khi chưa tìm được thứ đồ vật kia, khả năng cực lớn sẽ không ra tay hạ sát người bạn của ngươi."

Hai mắt Lạc Vũ sáng bừng, tại sao điều này hắn không thể suy nghĩ ra? Thứ kia quý giá đến mức phải phái cả cường giả Hoán Huyết cảnh ra tay, vậy nhất định bọn chúng rất muốn có thứ đồ vật kia.

Người ngoài cuộc mắt sáng, người trong cuộc mắt tối, chỉ vài lời phân tích của già Lang đã làm bi thương trong lòng Lạc Vũ lắng bớt. Lạc Vũ chợt cảm thấy phấn chấn giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Hắn xiết chặt bàn tay, tự dặn lòng không được buông bỏ một tia hi vọng. Hơn nữa giống như già Lang đã nói, u Hùng tuy lành ít dữ nhiều, thế nhưng vẫn chưa thực sự nhìn thấy xác hắn.

"Nhỡ đâu…"

Lạc Vũ cứ tự nhủ thầm như vậy. Dù sao đi nữa, kể cả nếu Âu Hùng đã chết, hắn vẫn còn phải sống để báo thù cho đối phương. Đám người kia dám ngông cuồng đuổi giết người tộc khác ở một sự kiện lớn như chợ phiên, vậy thân phận nhất định không đơn giản. Điều này Lạc Vũ nhất định phải tra ra.

Lạc Vũ cúi người, vái già Lang một cái cảm tạ. Đến khi hắn ngẩng đầu dậy, vẻ đau thương trong mắt đã được thay thế bằng quyết tâm vô tận.

"Ngươi dù sao cũng đã đến đây, chi bằng ở lại làm khách, mấy bữa nữa có thể theo đội săn ra ngoài mà trở về."

Già Lang thấy Lạc Vũ giống như đã được vực dậy, liền mỉm cười nói.

Lạc Vũ gật đầu đồng ý, dù sao hắn cũng mới ốm dậy, cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa mới đạt đến Luyện Nhục cảnh viên mãn một cách thần kì, hắn cần có thời gian làm quen với sức mạnh này.

Đêm tối đã đến rất nhanh, hôm nay trùng hợp lại là ngày bộ lạc Tà Mun tổ chức lễ hội. Theo như già Lang nói thì là để đón tiếp người nào đó thân phận rất cao từ một bộ lạc lớn.

Mọi người dường như đã ra hết bên ngoài tụ tập. Cảnh tưởng dường như náo nhiệt không hề kém chợ phiên lần trước. Lạc Vũ ngồi xếp bằng phía sau nhà của Già Lang. Hắn nhắm chặt hai mắt, khởi động Vu Kinh tâm pháp thử tu luyện.

Lần này Lạc Vũ có thể cảm giác rõ ràng có sự lạ. Trời đất linh khí được thu vào cơ thể dường như không thể dùng để tôi luyện cơ nhục nữa. Hắn có cảm giác giống như một bình nước đã được đổ đầy nước, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đổ thêm.

Lạc Vũ đình chỉ tu luyện. Nếu như là bình thường thì đây hẳn là một chuyện đáng mừng. Điều đó có nghĩa là Luyện Nhục cảnh của hắn đã trở nên viên mãn. Từ giờ hắn có thể bắt đầu tôi luyện các đốt xương, bước chân vào cảnh giới Cường Cốt.

Có điều Lạc Vũ lại suy nghĩ khác. Một Luyện Nhục cảnh viên mãn bình thường so với một Luyện Nhục cảnh viên mãn có linh văn tự nhiên sự chênh lệch chính là một khoảng cực lớn.

Hắn không có linh văn, nếu chỉ tu luyện ngang bằng như bình thường thì thực lực sẽ không thể nào bằng những người có linh văn tự nhiên cả.

"Nếu chỉ tu luyện bình thường mà đạt đến Luyện Nhục cảnh viên mãn như thế này thì Vu lão sẽ không bắt ta bằng mọi giá tu luyện Nhục Đỉnh Công. Già ấy đã từng nói gì nhỉ? À, tu luyện Nhục Đỉnh Công sẽ làm Luyện Nhục cảnh của ta đạt đến cực hạn."

"Cực hạn! Liệu viên mãn đã phải là cực hạn của Luyện Nhục Cảnh hay chưa?"

Hai chữ cực hạn giống như có ma lực, hai mắt của Lạc Vũ dường như sáng bừng lên, hắn chợt tự hỏi bản thân như vậy.

"Dược thảo có thể luyện ra đến hoàn mĩ, vậy cơ thể, có thể tu luyện đến mức hoàn mĩ hay không?"

Lạc Vũ dường như bị chìm đắm vào những ý tưởng quái dị, hắn liên tiếp hỏi bản thân những câu hỏi kì lạ như vậy.