Chương 73: Bi thương.

Cổ Vu

Chương 73: Bi thương.

Lạc Vũ dò xét cẩn thận xung quanh, đến khi chắc chắn là xung
quanh không có kẻ địch thì vội vã chạy vào trong hang động.

Hắn chạy qua chỗ bản thân và Âu Hùng từng cùng nhau đối
địch. Vết máu trên mặt đất đã khô, hai cái xác không còn ở đó.
Ánh mắt Lạc Vũ lướt qua một chút rồi cũng không để ý đến nữa.

Hắn chạy bằng tất cả sức lực của mình. Lòng hắn đang nóng
như lửa đốt. Thương thế của Âu Hùng vốn chẳng thua kém gì
hắn. Đòn cuối cùng nhất định là cái bí pháp áp đáy hòm đó. Đôi
mắt Lạc Vũ đỏ ngầu. Với tính cách của Âu Hùng… áp đáy hòm…
đồng nghĩa là phải trả giá lớn.

Chẳng mấy chốc Lạc Vũ đã đến vách đá hôm trước, hắn đưa
mắt tìm kiếm nơi giấu Âu Hùng sau đó nhanh chóng tiến tới. Lớp
vải từ da thú vẫn buộc ở đó, Lạc Vũ thầm thở phào.

Hắn vội vàng bắt lấy lớp vải, bàn tay khẽ dụng lực kéo lên. Cảm
giác được phía đầu dây bên kia nhẹ bẫng làm Lạc Vũ chợt có dự
cảm cực xấu.

"Không, không thể nào… làm ơn…!"

Lạc Vũ không ngừng thì thào, lẩm bẩm như kẻ điên. Hắn hoảng
loạn kéo hết sợi dây, đến khi nhìn thấy rõ ràng đầu bên kia đã
không còn gì cả liền làm lòng hắn trở nên trống rỗng, lạnh băng.

Lạc Vũ gục xuống đất. Cả người hắn giống như bị hóa đá, hai
mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào sợi dây trên bàn tay, nơi đó
vẫn còn vương lại nhiều vết máu loang lổ, khô két.

Lạc Vũ nhắm chặt mắt lại, cả người run rẩy. Hắn khó lòng có thể
chấp nhận sự thật này. Âu Hùng, người anh em lớn lên cùng
hắn, người còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt nay đã lành ít
dữ nhiều.

"A Vũ, không tu luyện được cũng không sao. Sau này ta sẽ trở
thành tộc trưởng, để xem kẻ nào dám ức hiếp ngươi?"

"A Vũ, ngươi mau lại đây nhìn xem, người anh em của ngươi
cường tráng khôi ngô cỡ nào, ngươi nghĩ ta có thể đi bắt vợ rồi
hay không?"

"A Vũ, rượu ngô ta trộm được của a ba đã mang đến rồi đây! Thịt
gà rừng ngươi nướng thế nào rồi?"

"A Vũ…"

Hình ảnh của Âu Hùng chợt hiện lên trong tâm trí Lạc Vũ. Hắn
đứng ở phía xa vẫy tay, trên người mặc bộ quần áo bằng vỏ cây
màu đất. Hư ảnh Âu Hùng nở một nụ cười ngô nghê, chân thật,
bàn tay hướng tới hắn vẫy vẫy. Bên tai Lạc Vũ dường như vẫn
còn văng vẳng thanh âm của đối phương.

Lạc Vũ chỉ cảm thấy tim thắt lại, cổ họng trào lên một ngụm máu
nóng, ứa đầy mặt đất. Hắn cắn chặt môi, thất thểu đứng dậy.

Thương thế của Âu Hùng rất nặng, hắn không thể nào tự rời đi,
vậy chỉ còn một khả năng… tên vu sư Hoán Huyết Cảnh kia đã
phát hiện ra hắn.

_Là ta.... là ta đã hại chết ngươi A Hùng…

Lạc Vũ cứ thì thào một mình, lẩm nhẩm giống như kẻ điên. Hắn
lảo đảo đi ra khỏi hang động, ánh nắng mặt trời chiếu xuống để
lộ ra cái bóng nhỏ đơn độc, xiêu vẹo.

Lạc Vũ dường như không còn biết gì nữa. Bi thương tràn ngập
tâm trí, hắn bước đi trong vô thức, mặc kệ bụi rậm gai góc cắt
qua da thịt, mặc kệ sương đêm rơi xuống ướt sũng mái đầu,
mặc kệ hướng hắn đi không phải là đường về bản Tản Viên…

Niềm vui sướng sống sót, niềm vui sướng bản thân đã đạt đến
Luyện Nhục cảnh viên mãn vào giờ phút này đã không còn ý
nghĩa gì nữa. Lòng hắn trống rống. Lạc Vũ trầm mặc bước đi, hai
mắt dường như đã mờ nhòa bởi lệ. Đây là lần đầu tiên hắn mất
đi một người thân thuộc, cảm giác này… nếu hắn không đủ
mạnh mẽ, có lẽ sẽ không bao giờ có thể vượt qua.

Có một ai đó đã nói: Ngày lòng người đau khổ nhất, trời... sẽ đổ
cơn mưa.

Trời đang mưa… từng hạt mưa nặng nề rơi, táp vào da thịt,
giống như muốn dùng sự lạnh lẽo át đi bi thương trong hắn. Cơ
thể Lạc Vũ run rẩy trong mưa. Hắn, ngã gục xuống đất ngất đi.

_Này đứa nhỏ… này…!

Không biết Lạc Vũ đã ngất đi mất bao lâu, chỉ biết hắn nghe
được giọng nói của ai đó. Hắn khó nhọc mở mắt, từ trong mơ hồ
mà tỉnh lại. hai mắt Lạc Vũ lộ vẻ mệt mỏi nhìn về hướng âm
thanh phát ra.

Là một ông lão già nua, trên người mặc bộ quần áo bằng vỏ cây
cũ kĩ. Sau lưng ông ta đeo một cái gùi nhỏ, hông dắt liềm gặt và
một cái ống tiêu. Tay trái ông ta cầm một cái lá rất to, to đến nổi
đủ để che chắn cho cả cơ thể khỏi cơn mưa.

Lạc Vũ không trả lời, cổ họng hắn khô khốc, bờ môi tím tái, mái
tóc dài ướt bệt trên đầu. Trên người hắn hiện giờ chỉ mặc một
cái khố đen, vũ khí vẫn còn ở chỗ hang động kia. Lạc Vũ chẳng
còn tâm trí đâu mà mang theo bên người.

Đôi môi hắn run run, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng hai mắt chợt tối sầm. Hắn ngất đi lần nữa.