Chương 69: Vu Kinh tái hiện.

Cổ Vu

Chương 69: Vu Kinh tái hiện.

Chương 69: Vu Kinh tái hiện

Thứ kia vội vã dừng hành động của mình lại. Nó trầm tư một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tách…"

Một tiếng búng tay vang lên, cơ thể Lạc Vũ chậm rãi bay lên trên không trung, tiến lại gần chỗ thứ đó. Nó quan sát các vết thương trên cơ thể Lạc Vũ, cảm nhận được thứ gì đó đang lưu chuyển trên các vết thương, mà thứ này rõ ràng chính là thứ thu hút nó.

Từ trong bóng tối, thứ kia dường như làm ra quyết định. Chỉ thấy trên màn sáng bao bọc Lạc Vũ chợt xuất hiện một cánh tay. Phải, là một cánh tay nhỏ bé, giống như là cánh tay của một đứa trẻ sơ sinh, trắng bóc, mềm mại như ngọc.

Cánh tay kia áp lên vị trí tim của Lạc Vũ, nguyên khí từ trong cánh tay ồ ạt trào ra, giống như sóng lớn mạnh mẽ xuyên qua màn sáng truyền vào cơ thể hắn.

Lúc này Sơn Thần Biến giống như sa mạc gặp mưa rào, tham lam hấp thụ nguyên khí rồi chuyển hóa thành luồng khí xám thần bí. Luồng khí xám này trước kia vốn mỏng manh như tơ, thế nhưng bây giờ kích thước đã lớn hơn trước rất nhiều, có lẽ phải to cỡ ngón tay cái.

Thứ kia có thể cảm nhận được điều này, nó lộ vẻ vui mừng háo hức giống như một đứa trẻ tìm được kẹo. Nguyên khí trên tay nó lại tăng mạnh thêm một phần.

Vết thương trên người Lạc Vũ được dòng khí xám của Sơn Thần Biến chữa trị với một tốc độ rất nhanh. Thế nhưng tình trạng của hắn không hề bớt đi chút nguy hiểm nào, trái lại hắn cách cái chết đã không còn xa.

Cơ thể người tu luyện giống như một chiếc túi chứa nước, nguyên khí giống như dòng nước. Nếu ngươi nhồi nhét quá nhiều nước vào chiếc túi, hậu quả chính là chiếc túi sẽ quá tải, thậm chí bị phá hỏng.

Tình trạng của Lạc Vũ hiện giờ chính là như vậy. Thứ kia hoàn toàn không quan tâm đến việc cơ thể Lạc Vũ có thể chứa được nhiều nguyên khí hay không, nó chỉ biết nguyên khí được đưa vào cơ thể Lạc Vũ càng nhiều, thứ hấp dẫn nó xuất hiện càng mạnh mẽ, rõ ràng hơn.

Cơ thể Lạc Vũ vốn đang được hồi phục với một tốc độ rất nhanh, thế nhưng bỗng nhiên cả người hắn rung lắc dữ dội, bắt đầu phình to ra. Khuôn mặt Lạc Vũ lúc này thất khiếu chảy máu, hai bên mặt phát tướng biến dạng, nhìn qua giống như một quả bong bóng đang không ngừng to lên.

"Rắc... rắc…"

Tiếng cơ bắp rạn nứt đua nhau kêu vang, tốc độ chuyển hóa nguyên khí của Sơn Thần Biến đã không còn theo kịp mức độ truyền vào của nguyên khí. Có lẽ chỉ trong tích tắc nữa thôi, Lạc Vũ sẽ giống như bong bóng căng hết cỡ mà nổ tan xác.

Đúng vào lúc này từ giữa trán Lạc Vũ bay ra một đồ vật, dọa cho thứ kia kinh sợ một hồi. Nó vội vã rút tay lại, sau đó ngơ ngác nhìn lên trên đỉnh đầu Lạc Vũ.

Đồ vật vừa xuất hiện chính là một cuộn da dê cũ nát tả tơi, thế nhưng xung quanh cuộn da dê này lại có một vầng sáng màu ám kim dày đặc. Thứ ánh sáng màu ám kim này nối liền cuộn da dê với trán Lạc Vũ.

Cuộn da dê này chính là Vu Kinh mà Lạc Vũ từng nhìn thấy trong tâm thức của mình. Trước kia hắn có thử điều động Vu Kinh nhưng toàn thất bại. Đây là lần đầu tiên Vu Kinh tự mình làm ra hành động.

Vu Kinh vừa xuất hiện, thứ thần bí trong lòng núi dường như cũng bị kinh động, ngừng truyền nguyên khí vào cơ thể Lạc Vũ. Cơ thể hắn giống như bong bóng xì hơi xẹp đi rất nhanh, chỉ trong giây lát đã trở lại kích cỡ bình thường.

Sơn Thần Biến giống như một con ong chăm chỉ, lại tiếp tục công việc chữa thương của mình. Chỉ thấy trái tim Lạc Vũ dần đập trở lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.

Vu Kinh cứ lơ lửng ở trên không trung không làm ra hành động gì, thế nhưng thứ kia lại không dám khinh thị. Nó có thể cảm nhận được một thứ gì đó rất mạnh, rất rất mạnh ở trong cuộn da dê đó. Trực giác mách bảo với nó rằng, với thực lực của nó hiện tại nếu kích động sức mạnh kia nhất định sẽ chỉ còn một con đường chết.

Thế nhưng thứ khí màu xám của Sơn Thần Biến lại không ngừng thu hút nó, giống như ngươi cầm một cái kẹo không ngừng ve vẩy trước mặt một đứa nhỏ nhưng lại không cho nó ăn. Tồn tại thần bí trong lòng núi cứ đứng tại chỗ bứt rứt không yên.

Nó rụt rè đưa bàn tay ra phía trước, chạm vào vầng sáng ám kim, không ngờ lần này bàn tay nhỏ bé kia vừa chạm vào vầng sáng thì phát ra tiếng xèo xèo, sau đó nó giống như bị điện giật lập tức rụt tay lại.

Tồn tại thần bí sau khi bị dọa cho sợ liền ngoan ngoãn không làm ra hành động gì khác nữa, chỉ ngồi yên một chỗ quan sát Lạc Vũ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, luồng khí xám của Sơn Thần Biến được vận chuyển chạy khắp cơ thể của Lạc Vũ, giống như cam lộ tưới mát đất khô cằn, chỉ thấy da thịt của hắn dường như hấp thu một phần của luồng khí này, ứa ra nhiều chất đen đục. Sau khi toàn bộ quá trình kết thúc, ngoài màu đỏ tươi của da thịt còn thấp thoáng ẩn hiện một tia màu xám đục.

Thương thế của Lạc Vũ ngày càng có chuyển biến tốt đẹp, hai mắt hắn nhắm nghiền, giống như đang say ngủ giữa không gian tối đen này, vầng sáng ám kim lại tựa như ánh đèn giữa đêm đen, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.