Chương 77: Lễ hội.

Cổ Vu

Chương 77: Lễ hội.

Hai mắt hắn mất đi vẻ nhanh nhẹn, thay vào đó là sự mờ mịt khó hiểu. Qua hồi lâu, Lạc Vũ ngẩng đầu, vẻ mờ mịt mất đi, hai mắt hắn dường như sáng bừng lên, tràn đầy vẻ kiên định.

"Phải thử một lần, đột phá cực hạn của cảnh giới Luyện Nhục. Nếu không ta sẽ mãi mãi không thể đuổi kịp những vu sư đồng cấp có linh văn tự nhiên."

Lạc Vũ siết chặt bàn tay, thầm quyết định.

Đúng lúc này phía ngoài nhà sàn có tiếng người nói chuyện vang lên. Lạc Vũ chú ý lắng nghe, một người kia chính là già Lang, còn người còn lại thì có lẽ là một trung niên. Lạc Vũ đứng dậy, phủi quần áo, tiến ra phía sân trước.

Hai người dường như đang bàn luận chuyện gì đó rất rôm rả, thậm chí còn không để ý thấy Lạc Vũ đang tiến tới. Cho đến khi hắn chỉ còn cách bọn họ chừng vài mét, mới thấy già Lang chợt lên tiếng.

"Đứa nhỏ A Vũ, sao ngươi còn ở đây? Lễ hội bắt đầu đã lâu, mau tới tham dự! Bắt lấy!"

Già Lang dứt lời, từ bên hông tóm lấy vật gì đó vứt hướng Lạc Vũ. Hắn vung tay lên phía trước, nhẹ nhàng tóm được thứ kia. Đưa mắt nhìn kĩ hóa ra là một bình rượu nhỏ, từ đó tỏa ra mùi rượu ngô thơm nồng.

Người trung niên kia lúc này mới để ý tới Lạc Vũ, có điều ánh mắt cũng chỉ lướt qua sau đó tiếp tục câu chuyện với già Lang.

"Ta đang bận tiếp khách, để ta gọi A Linh dẫn ngươi đi chơi."

Già Lang nở nụ cười hiền, gọi A Linh từ trong nhà ra ngoài sau đó cùng vị trung niên kia tiến vào trong nhà trò chuyện.

A Linh hôm nay mặc một bộ đồ thổ cẩm màu trắng, trên đầu cài kẹp tóc bằng ngà được già Lang tặng hôm trước, nhìn qua như một con búp bê nhỏ. Cô bé vốn bụ bẫm đáng yêu, lại thêm cặp mắt tròn xoe đen láy như hột nhãn cùng hai má phúng phính làm ai nhìn đều muốn ôm vào lòng.

A Linh vui vẻ dẫn Lạc Vũ đi ra sân lớn, nơi mọi tộc nhân khác của bộ lạc Tà Mun tụ tập. Từ chỗ này mà Lạc Vũ đã có thể nhìn thấy rất nhiều người đang nhảy múa, tiếng ca truyền đến tận nơi đây.

Khắp cả cánh rừng rộn vang tiếng khèn sáo, tiếng người hò reo, tiếng trẻ con cười khanh khách, tiếng đám người lớn mời nhau uống rượu. Khung cảnh quen thuộc này làm Lạc Vũ cảm thấy như đang ở nhà. Bộ lạc Tản Viên, bộ lạc Tà Mun, bộ lạc Dã Lang, hay là bất kì bộ lạc nào khác trong rừng rậm U Minh này, đều chính là con dân Bách Việt, đều có chung một gốc một nguồn.

Lạc Vũ tiến lại gần sân lớn, ở giữa chính là một đống lửa cực to, mọi người đều đang quây quần xung quanh nó. Phía trên khu đất cao chính là nơi tiếp khách quý, chỗ đó thường là cho tộc trưởng, già làng hoặc những người có vai vế, niên kỉ cao trong bộ lạc ngồi.

Lạc Vũ ngồi xuống một chỗ ở hàng phía cuối. Vừa đặt đít xuống đất hắn đã cảm giác có người vỗ nhẹ lên vai. Lạc Vũ giật mình quay đầu lại thì thấy một thiếu niên có lẽ cũng tầm tuổi mình đang nhe răng nhìn mình cười.

"Xin chào, ngươi có thể gọi ta là A Nùng, chào mừng ngươi tới bộ lạc Tà Mun."

Thiếu niên có gương mặt nhìn rất hiền lành, làn da ngăm đen. Hắn đang cởi trần ngồi bên đống lửa, vừa cười nói với Lạc Vũ vừa đưa hũ rượu ở trên tay ra mời.

"Cám ơn, ta có rồi. Ta là Lạc Vũ, ngươi có thể gọi là A Vũ cũng được."

Đối phương thân thiện như vậy, Lạc Vũ cũng theo phép đối đãi lại. Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện khá hợp ý. Lạc Vũ từ A Nùng biết được thêm khá nhiều chuyện.

Ví dụ như lễ hội hôm nay để chào đón một vì phó tộc trưởng của một trong mười ba bộ lạc lớn của Bách Việt, bộ lạc A. Đây cũng là dịp để thanh niên, tú nữ trong bản tụ tập, so tài, tham gia trò chơi, kiếm đối tượng hợp ý nhau mà hẹn ước.

"Thùng thùng thùng…"

Ba tiếng trống nhỏ nổi lên làm đám đông im lặng. Theo thông lệ thì tộc trưởng muốn nói cái gì đó nên báo hiệu để mọi người lắng nghe.

Lạc Vũ đưa mắt nhìn lên gò cao. Hắn thấy được một vị trung niên thân hình cao lớn, vạm vỡ, trên đầu đội mũ đầu hổ, tay phải cầm một cây trượng lớn kì quái vừa đứng lên. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông đầu đội mũ lông chim, dáng vẻ tự nhiên dễ gần, lúc này đang cầm lên hũ rượu trước mặt uống một ngụm lớn.

Vị trung niên này chính là tộc trưởng của bộ lạc Tà Mun. Mặc dù trên người ông ta không tỏa ra khí thế gì kinh khủng, thế nhưng Lạc Vũ có thể cảm nhận được một loại áp lực uy nghiêm giống như đang đối diện với núi lớn sừng sững.