Chương 72: Cấm chế.

Cổ Vu

Chương 72: Cấm chế.

Bạch Sơn gật đầu, cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ, ẩn chứa một tia chờ đợi.

"Thứ ta dùng để chữa trị cơ thể? Nguyên khí? Không phải, nguyên khí ở đâu cũng có, không thể là thứ đặc biệt. Chữa trị cơ thể? Lẽ nào thứ Bạch Sơn nói đến là dòng khí xám của Sơn Thần Biến?"

Đầu óc Lạc Vũ nhanh chóng xoay chuyển. Hắn vốn thông minh, không cần mất nhiều thời gian để làm ra phỏng đoán.

Lạc Vũ trầm tư một lúc rồi gật đầu đồng ý, trước mắt không biết Bạch Sơn này có ý đồ gì xấu hay không, thế nhưng hiện tại đang ở địa bàn của hắn, thực lực đối phương lại thâm sâu khó lường, nếu muốn ra tay nhất định mình không thể nào chống lại.

Lạc Vũ kích hoạt Sơn Thần Biến, vận chuyển dòng khí xám thần bí đến bàn tay, đoạn ra hiệu cho Bạch Sơn.

"Tách"

Bạch Sơn đưa bàn tay nhỏ bé ra phía trước, khẽ búng ngón tay. Lạc Vũ lập tức cảm thấy cơ thể bị đông cứng, từ từ bay lên không trung tiến lại gần đối phương. Cảm giác bị khống chế này làm hắn cực kì kinh sợ, không thốt được nên lời.

Bạch Sơn đưa bàn tay nhỏ bé ra phía trước chạm vào bàn tay Lạc Vũ, cảm thụ tia khí xám thần bí truyền qua. Hai mắt hắn nhắm lại lim dim một hồi lâu mới mở ra.

"Không sai… chỉ tiếc thứ ngươi có quá mức nhỏ yếu, không thể giúp gì được cho ta. Nếu ngươi có thể luyện thứ này trở nên mạnh mẽ hơn, nhiều hơn, nhất định sẽ khác."

"Thứ này là gì vậy?"

Lạc Vũ tò mò lên tiếng hỏi.

_Ngươi nhìn nhé!

Bạch Sơn nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay còn lại ra trước mặt, lòng bàn tay hướng lên trời. Chỉ thấy khoảng không phía trên bàn tay hắn bỗng nhiên vặn vẹo, sương khói từ đâu xuất hiện, dần dần tụ lại thành hình một quả cầu khí màu xám.

Lạc Vũ giật mình kinh sợ, hắn có thể cảm giác quả cầu khí màu xám kia hoàn toàn giống như sợi khí màu xám mà Sơn Thần Biến tạo ra, chỉ có điều ngưng đọng hơn, dày đặc hơn.

_Ta cũng không nhớ tên của thứ này, thế nhưng ta biết nó rất có ích cho ta. Ta nhớ có ai đó đã từng nói trong ký ức ta, thể sinh mạng dạng con người có tốc độ tu luyện cực kì nhanh chóng, thiên phú mạnh mẽ, vì vậy ta quyết định sẽ giữ ngươi lại đây để nâng cao thực lực, sau đó giúp ta.

Bạch Sơn thu bàn tay lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt Lạc Vũ, điềm nhiên nói.

_Giúp ngươi? Ngươi mạnh mẽ như vậy rồi còn cần ta giúp gì nữa?

Lạc Vũ hỏi.

_Ta… muốn ra khỏi đây, ta ở nơi đây đã không biết bao lâu rồi. Ta nghe nói ngoài kia là một thế giới rực rỡ màu sắc, tràn đầy sức sống, ta muốn ra ngoài. Thế nhưng nơi đây có một cấm chế vô hình, giam lỏng ta trong ngọn núi này.

Bạch Sơn trầm ngâm hồi lâu mới đáp lại.

_Không được, ta còn có người thân chờ đợi bên ngoài, nếu ngươi quyết định giam giữ ta ở đây thì ta nhất quyết không giúp ngươi. Mạng ta ở đây, nếu muốn thì thì cứ lấy.

Lạc Vũ quả quyết lắc đầu, lời nói chắc nịch. Hắn không biết bản thân đã bất tỉnh bao nhiêu lâu. Âu Hùng sống chết chưa rõ, ruột gan hắn hiện giờ đang nóng như lửa đốt.

_Vậy thể sinh mạng… ngươi muốn thế nào?

Bạch Sơn ngáp dài một cái, lơ đễnh hỏi Lạc Vũ.

_Ta có tên của ta, là Lạc Vũ, ngươi đã nói sẽ gọi ta bằng tên riêng…

_Ta chỉ muốn ra khỏi nơi đây. Ta hứa với ngươi tương lai khi thực lực tăng lên, Lạc Vũ này nhất định quay lại toàn lực giúp đỡ ngươi.

Lạc Vũ im lặng hồi lâu mới đáp lại, dường như đang suy tính gì đó.

Bạch Sơn không trả lời, bàn tay trắng múp míp đưa lên gãi cằm, cặp mắt đen tuyền nhìn chằm chằm Lạc Vũ, xoáy sâu vào hai mắt đối phương.

_Thể… à Lạc Vũ, ta chấp nhận cho ngươi ra ngoài, thế nhưng phải để ta hạ xuống cấm chế. Mỗi một năm vào ngày này ngươi phải quay lại một lần để gặp ta, nếu không cấm chế này sẽ khiến ngươi chịu thống khổ sống không bằng chết.

Lời vừa dứt, cũng không để cho Lạc Vũ kịp phản ứng, Bạch Sơn búng ngón tay lần nữa, từ hư không bỗng xuất hiện một dòng lạc ấn hoa văn chui vào trong người Lạc Vũ. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nhộn nhạo, linh hồn dường như bị một thứ gì đó trói buộc.

Sắc mặt Lạc Vũ trở nên khó coi, không ngờ Bạch Sơn lại tự ý làm vậy. Có điều bây giờ đang ở địa bàn của đối phương, thực lực đối phương lại kinh khủng như vậy nên đành nuốt xuống cục tức này.

"Đợi Vu lão tỉnh lại, có thể già ấy sẽ có cách để khai trừ cấm chế này."

Lạc Vũ vẫn có lòng tin cực lớn đối với Vu lão thần bí. Ông lão này dường như là một kho tàng tri thức vô hạn, không gì không biết.

_Cấm chế đã hạ xong, vậy giờ ta có thể đi rồi chứ?

Lạc Vũ lạnh lùng hỏi. Đối phương đã xé rách da mặt, vậy hắn cũng không cần phải thân thiện nữa.

_Ngươi có quý sinh mạng của mình không, Lạc Vũ?

Bạch Sơn vẫn mỉm cười, dường như không để ý sự khó chịu của Lạc Vũ vào trong lòng.

_Làm người ai mà không quý trọng sinh mạng, câu này của ngươi hỏi thừa rồi.

Lạc Vũ đáp lại.

_Vậy thì không nên tức giận, cấm chế này được ta hạ vào trong người ngươi, mặc dù ngươi sẽ chịu sự khống chế của ta, thế nhưng nó cũng sẽ là một sự bất ngờ mà ta chuẩn bị cho ngươi, đối với ngươi mà nói có thể gọi là trong họa có phúc.

Lạc Vũ im lặng, thầm suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của đối phương.

_Thôi ngươi nên rời đi thôi, ta lại buồn ngủ rồi.

Bạch Sơn uể oải vươn vai, bàn tay nhỏ xíu đưa lên che miệng ngáp dài, sau đó khẽ búng tay một cái.

"Tách"

Lạc Vũ cảm giác cơ thể lại bị khống chế, sau đó chỉ trong nháy mắt hắn đã thấy mình đứng ở phía ngoài ngọn núi. Trước lối đi vào hang động mà hắn đã từng tiến vào lần trước.