Chương 74: Già Lang.

Cổ Vu

Chương 74: Già Lang.

Chương 74: Già Lang.

Ánh mắt ông lão lộ vẻ thương hại. Hai chân ông ta bước nhanh mấy bước, tiến lại sát gần Lạc Vũ, cái lá to lúc này vừa đủ để che chắn cho cả hai người. Ông lão cúi người, xốc hắn lên vai, sau đó lại xuyên cơn mưa mà bước đi..

Trời mới tờ mờ sáng, mây mù và sương khói vẫn còn bao phủ khắp rừng U Minh. Cơn mưa to là vậy, mà kì lạ thay vẫn không thể xua đi lớp sương trắng mờ mờ lạnh lẽo. Ông lão đi đã rất lâu, có lẽ phải vài tiếng đồng hồ mới dừng lại. Từ chỗ lão đang đứng có thể thấy được thấp thoáng từng mái nhà sàn lấp ló.

Tất nhiên đây không phải là bản làng của bộ lạc Tản Viên. Bộ lạc này có vẻ lớn hơn rất nhiều, nhìn qui mô ít nhất cũng phải là một bộ lạc cỡ trung.

Hàng rào bao quanh bản làng của họ toàn bằng thân cây đại thụ, đường kính chắc phải to bằng mấy người ôm. Tộc nhân canh gác ai nấy nhìn qua đều dũng mãnh thiện chiến, hông dắt vũ khí, lưng đeo cung tiễn.

Ông lão chưa tiến lại gần hàng rào, người ở phía trên đã nhận ra.

"Già Lang?"

Một người đàn ông tuổi tầm ba mươi, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn hỏi vọng xuống, giọng điệu có chút ngạc nhiên. Đoạn ánh mắt ông ta chuyển từ ông lão được gọi là già Lang đến Lạc Vũ đang nằm trên vai ông ấy.

"Nhanh cho ta vào, có gì nói sau!"

Già Lang phất tay ra hiệu, từ trên cao liền có người lập tức thả xuống một sợi dây thừng. Ông ta đạp chân vào nút sợi dây, sau đó ra hiệu cho người phía trên kéo lên.

"Già Lang, đứa nhỏ này là?"

Người đàn ông da ngăm đen kia dường như có thắc mắc nên lên tiếng hỏi.

"Ta đang trên đường hái thuốc về thì gặp hắn ngất xỉu. Đợi ta chữa trị cho hắn đã rồi muốn gì thì hỏi hắn sau."

Già Lang dơ bàn tay ngăn cho đối phương hỏi tiếp, đoạn xốc Lạc Vũ trên vai tiến về một căn nhà sàn ở phía xa. Trời vẫn còn sớm, thế nhưng từ một số căn nhà đã bắt đầu có khói bếp nghi ngút.

"Ông ngoại! Ông ngoại về rồi…!"

Già Lang vừa bước chân vào căn nhà sàn của mình, liền có tiếng một bé gái khanh khảnh vang lên.

Theo sau giọng nói là một bé gái tầm ba bốn tuổi lon ton chạy ra. Cô bé mặc một bộ thổ cẩm màu đen, đầu đeo vòng lá, khuôn mặt bụ bẫm dễ thương, hai mắt to tròn như mèo con, má đỏ hây hây tựa như hai trái hồng.

Ông lão nở một nụ cười hiền từ, lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc bằng ngà màu ngọc bích. Bé gái vừa nhìn thấy quà thì hai mắt mở to vui sướng, bám lấy chân già Lang đòi thơm ông bằng được mới thôi.

Già Lang đánh mắt sang Lạc Vũ đang nằm trên vai, đoạn nói:

_Con thấy vị a ca đang nằm trên vai ta không, hắn đang chờ ông ngoại con cứu đây. A Linh ngươi phải giữ yên lặng một chút nhé.

A Linh giật mình nhìn lên vai ông ngoại, đến giờ cô bé mới để ý thấy Lạc Vũ. Thấy Già Lang nhắc vậy A Linh liền ngoan ngoãn làm theo, thậm chí còn nhanh chân chạy vào nhà lấy ra một hộp thuốc.

Già Lang đưa bàn tay lên trán Lạc Vũ sờ sờ một lúc, sau đó kiểm tra tròng mắt và mạch cổ tay. Phải mất đến năm phút mới thấy ông ta dừng lại, với tay sang bên cạnh lấy một ít thuốc trong hộp.

"Dầm mưa quá lâu, cơ thể suy nhược không ăn uống dẫn đến ngất xỉu, cái quan trọng là dường như hắn có tâm bệnh. Lúc ta thấy hắn trong rừng, cái ánh mắt đau thương kia thật là dễ làm người khác không kìm được lòng."

Già Lang thở dài, bàn tay thoăn thoắt lấy thuốc trong hộp ra tán nhỏ, bỏ tất cả vào một cái nồi đất cũ kĩ, thêm chút nước suối rồi đun lên.

Chẳng mấy chốc mùi thuốc đắng gắt đã tràn ngập trong không khí. Thứ thuốc có mùi vị hăng hăng, hít vào dễ làm người ta choáng váng mặt mày, thế nhưng sau đó lại tạo nên cảm giác khỏe khoắn lạ thường.

Già Lang đổ thứ thuốc màu đen trong nồi ra bát, sau đó nâng Lạc Vũ ngồi dậy, lưng dựa vào vách nhà sàn. Ông khẽ cậy miệng hắn, nghiêng bát đổ thứ thuốc kia vào từng chút một.

Một vị đắng chát xộc vào trong miệng. Lạc Vũ mơ hồ có phản ứng. Khóe mắt hắn giật giật, bờ môi mấp máy, thế nhưng Già Lang hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Ông tiếp tục đổ cho đến khi bát thuốc cạn đến đáy.

Xong xuôi mọi việc, ông dặn cô bé A Linh trông coi Lạc Vũ cẩn thận, đoạn xoay người rời khỏi ngôi nhà.