Chương 67: Vô vọng.

Cổ Vu

Chương 67: Vô vọng.

"Tưng…"

Tên được bắn ra vào một thời điểm cực kỉ xảo diệu. Bước chân của người thứ nhất vừa ló ra khỏi lối đi liền bị tấn công. Chỉ thấy gã vu sư đi đầu chợt cảm giác được thứ gì đó, sau đó liền lập tức chuyển thân nhảy sang bên trái. Gã vu sư thứ hai phản ứng mặc dù chậm một nhịp, thế nhưng cũng kịp bước ra khỏi lối đi, nhảy sang bên phải. Chỉ tiếc cho gã vu sư thứ ba còn chưa kịp có phản ứng gì liền trúng ngay một tên trước ngực.

Mũi tên chỉ đâm vào được nửa phần liền bị xương ngực của gã chặn lại, thế nhưng thế đã là đủ rồi. Chỉ thấy trong vài hơi thở, sắc mặt của gã bỗng trở nên tím tái, làn da bắt đầu thối rữa, lông tóc thi nhau rụng.

Lại nói về hai gã vu sư kia tưởng như nhanh chân thoát được một tiễn, thế nhưng đón đầu chúng chính là hai mũi tên còn lại. Lạc Vũ đã khéo léo phán đoán được tình hình mà bắn ra trước đó. Lối đi này rất nhỏ, chỉ đủ cho một người mà thôi, vì vậy bọn hắn nhất định phải đi theo hàng mà tiến vào.

"Phập… phập…"

Hai mũi tên xé gió lao tới, chỉ thấy một mũi bắn trúng bả vai trái của tên vu sư thứ hai trong khi mũi tên còn lại chỉ sượt qua bả vai tên vu sư thứ nhất.

Tên vu sư thứ hai tất nhiên là chịu cùng cảnh ngộ với đồng bọn. Hắn hét thảm một tiếng liền ngã phịch xuống đất, trên cơ thế bắt đầu phát ra mùi hôi thối mục rữa của da thịt.

Gã vu sư thứ nhất giận dữ nhìn qua Lạc Vũ, sau đó nhìn lại hai đồng bọn của mình. Ánh mắt gã tóe ra sát khí như lạnh lẽo, sắc như kiếm. Từ trên người tên này tỏa ra một thứ áp lực nặng nề khiến Lạc Vũ có cảm giác hít thở khó khăn.

Gã đưa tay sờ vào vết thương bên vai trái, sau đó chỉ thấy từ vết cắt bỗng nhiên bắn ra một chùm máu màu tím. Chùm máu màu tím này vừa chạm đất liền phát ra tiếng xèo xèo ghê rợn rợn rồi biến thành sương khói. Sau đó gã cũng lập tức ra tay giúp đỡ đồng bọn phía sau, chỉ chưa đến một phút đã thấy chất độc được ép ra ngoài.

"Độc rất mạnh… Thế nhưng đối với ta thì chỉ đủ gãi ngứa".

Lạc Vũ thấy thế cũng giật mình. Đây là thứ độc hắn lấy được từ tay tên cướp Luyện Nhục cảnh thượng cấp mấy ngày hôm trước. Gã đó vốn định dùng loại độc này ám sát Mạch Tam là vu sư Cường Cốt cảnh, vậy mà hiện giờ tên này lại không hề tốn chút công sức đã có thể ép độc ra.

"Có lẽ nào...?"

Sắc mặt Lạc Vũ trở nên khó coi, hắn có một cảm giác rất xấu.

Dường như đọc được ý nghĩa của Lạc Vũ, tên vu sư đi đầu cười gằn.

"Ý nghĩ của ngươi không sai, ta chính là vu sư Hoán Huyết cảnh. Nói về máu huyết thì không ai hiểu rõ hơn những người ở cảnh giới này trở lên. Ta đã nếm qua máu của hai kẻ đã chết. Thứ độc này của ngươi có lẽ chỉ có tác dụng với Cường Cốt cảnh trở xuống thôi phải không? Nếu ngươi không còn con bài nào khác thì hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi rồi".

Lạc Vũ im lặng không nói gì, thế nhưng trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Hoán Huyết cảnh chính là một cường giả lớn của mỗi bộ lạc. Ông lão của bộ lạc Nùng mà hắn từng gặp chính là một cường giả Hoán Huyết cảnh, mặc dù gã vu sư trước mắt không đem lại được áp lực mạnh mẽ như thế nhưng việc hắn có thể điều động máu huyết trong cơ thể để ép độc ra như thế kia đã chứng minh được việc đó rồi.

"Đưa lá bùa đó ra đây, bọn ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng".

"Bùa? Ý bọn hắn là thứ đồ vật mà A Hùng đang có, thế nhưng vừa rồi ta không hề thấy trên người hắn có gì cả?"

Lạc Vũ nhìn đối phương, cũng cười lạnh đáp lại.

"Đưa cũng chết, không đưa cũng chết, vậy tại sao ta phải đưa cho các ngươi?"

"Hừ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt…"

Một tiếng hừ nhẹ phát ra, Lạc Vũ liền cảm giác có nguy hiểm ập đến. Mặc dù không thể nhìn thấy được nhưng hắn tin tưởng vào trực giác của mình. Nguyên khí còn lại trong cơ thể được hắn dồn vào cánh tay phải tung sang bên cạnh một đấm.

"Ầm…"

Gã vu sư Hoán Huyết cảnh đã xuất hiện ở đó tự khi nào, nắm đấm của Lạc Vũ dừng trên người đối phương, thế nhưng mảy may không để lại một chút dấu tích gì.

Gã cao hơn Lạc Vũ đến nửa thân người, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đứa nhỏ trước mặt.

"Tách…"

Một cái búng tay, cánh tay phải của Lạc Vũ liền bị đánh gãy, xương cốt từ bả vai đến ngón tay hoàn toàn vỡ nát. Hắn chỉ cảm thấy một nỗi đau thấu trời bất chợt xộc thẳng vào đại não. Đến khi nhận thức được thì cánh tay đã bị chấn gãy mất rồi.

"Mạnh mẽ… quá mạnh mẽ… đây chính là vu sư Hoán Huyết cảnh hay sao?"

Lạc Vũ sững sờ, chỉ một cái búng tay đã phế đi cánh tay hắn. Hiện giờ tình cảnh của hắn thê thảm không phải nói. Hai cánh tay đều gãy, các vết thương từ trận chiến trước đó dường như cùng lúc bộc phát, máu đỏ bắt đầu tuôn ra ồ ạt.