CHƯƠNG 3: TÌNH THẾ

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 3: TÌNH THẾ

Trong phòng cũng rộng rãi, ánh sáng nhẹ phát ra từ tường làm mọi thứ rất rõ ràng. Nhiệt độ mát, không khí trong lành thật dễ chịu. Sử và Bé Ba trợn trừng mắt, há hốc mồm nhìn quanh quất.

" Woa, tận thế mà ở vầy thì sướng quá. Hai mấy năm nay sao không tận thế sớm."

Giờ có ánh sáng rõ, hắn mới thấy con Bé Ba thật là tởm, đúng ra là nó thật là dơ, thứ nhớp nhớp đen thui dính đầy quần áo, đầu tóc, mùi hôi tanh tỏa ra xung quanh. Mà Sử nhìn lại mình cũng chẳng khá hơn nó.

"Anh em mình đi tắm đi." - Hắn gọi con nhỏ.

Nó cũng hoàn hồn nhìn lại hắn. nhận ra tình trạng thân thể, nó gật đầu:

"Dạ, anh tắm trước đi." - Nó nhường Sử dù mặt mày giờ cũng méo xẹo rồi.

"Thôi hai anh em mình tắm chung, rồi có chuyện khác để tính nữa, giờ không có thời gian đâu." - Sử nghiêm túc nói.

"Dạ, nhưng mà…" - Con nhỏ lí nhí.

"Không nhưng nhị gì cả, giờ là lúc nào rồi. Mình phải thích ứng hoàn cảnh mới sinh tồn được, em hiểu chưa." - Sử nắm tay Con Bé kéo vào phòng tắm. Nó cúi gằm đầu đi theo không dám nói gì.

Vào phòng hai đứa quay lưng lại, nhanh chóng tắm, thật cũng không có chuyện gì, Sử chỉ dám liếc trộm nó vài lần, mà nó cũng vậy. Con nhỏ này ghê thiệt. Dù có rạo rực nhưng hắn cũng không có tâm tư làm chuyện xấu, trong lòng đang rối, bất an lắm. Phòng tắm tiện nghi dễ sử dụng. Tắm xong hai đứa ‘ cuổng trời’, bụm lại chổ cần thiết chạy ra tủ lấy quần áo mới. Sử mặc nhanh bộ đồ tác chiến của hắn, mà con Bé Ba cũng lấy đồ từ ba lô của nó.

Quần áo khá dày nhưng lại nhẹ, bó sát người, ở trong vải mềm lớp ngoài là da con gì chẳng biết, nhưng rất co dãn, có cả găng tay, giày và mũ. Mặc vào quần áo, hai đứa nhìn có dáng chiến sĩ tương lai rồi, bớt ‘lúa’ rồi.

Từ lúc tỉnh đến giờ đã qua một giờ. Hai đứa lúc này mới bình tỉnh, ngồi tại bàn nhìn nhau. Trên bàn đặt hai khẩu AK, có lẽ tay đặt lên súng cả hai mới cảm thấy hơi an lòng một chút. Cả hai im lặng tìm hiểu sử dụng súng một lúc.

Con Bé Ba mặt lại mếu, nước mắt lưng tròng. Sử cũng không biết sao để an ủi nó.

"Em lo cho ngoại quá." - Nó thút thít – "Hệ thống báo, ngoại đã được di dời tới làng dưỡng lão rồi."

"Ừ, nó chắc không gạt mình đâu, nó mạnh mẽ như vậy gạt ngoại em có được gì!?".

Sử nhìn qua vách tường, từ trong nhìn ra trong suốt, có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài. Ở ngoài vẫn tối mờ, hướng nhà con bé Ba, nhà hắn có cửa sổ hướng đó, cũng không rõ ràng nhưng hoàn toàn có thể biết cách có 20m chẳng có cái nhà nào hết, xa hơn cũng không thấy. Nó biến đi đâu không rõ. Tiếng thú kêu gào càng nhiều, càng lớn. Có đôi khi chúng xẹt qua xẹt lại ngoài nhà làm ngã rạp cỏ dại, cây con. Chúng như đang tìm kiếm mục tiêu. Mà trên vách phía ngoài lều bò gần chục con thằn lằn, gián… Dưới chân tường thì bu vào cả trăm con kiến, chúng cạp, gỏ lạo xạo, may mà chưa làm tổn hại gì cho vách tường của túp lều lý tưởng.

" Đói bụng không, để anh kiếm xem có gì ăn không?"

Đứng dậy, Sử tiến về cái tủ lạnh ở bếp. Trống rổng. Các ngăn tủ bếp cũng không có gì ngoài các loại gia vị. Hắn chợt nhớ còn cái nhà kho ở trong ngăn tủ kệ.

Trong tủ, khi mở ra, có một màn chắn dựng đứng như bằng lụa, như bằng nước, hắn thò tay chạm tấm màn nó lăn tăn gợn sóng, xác nhận thân phận, trong đầu lại xuất hiện một không gian vuông vứt nhưng lại trống rổng, không có gì cả.

Lúc này thì hắn rỏ rồi tình hình, tiến lại bàn ngồi xuống đối diện Bé Ba. Hai đứa nhìn nhau, Sử nói:

" Bây giờ anh tổng kết tình hình hé:

Thứ nhất: Thế giới bên ngoài thay đổi rồi, không có điện, điện thoại anh thử rồi không sử dụng được. Côn trùng, súc vật biến to lớn và hung hăng, cái con gián trên nóc kia cũng có thể làm mình bị thương. Mà nó mới level 0 nhe.

Thứ hai: Hệ thống đào tạo gì đó là có thật, rõ ràng rồi. Chúng ta đã là tân binh, giết kẻ địch để thăng cấp. Mà chúng nó cũng thăng cấp. Chúng coi chúng ta là kẻ địch số một.

Thứ ba: Cái Lều này năng lượng đang cạn dần, em thấy trên mặt bàn đó nó có cột năng lượng đang kéo xuống. Nếu hết năng lượng không có ánh sáng, không khí, nước và võ bảo vệ lều cũng không chống nổi thú bên ngoài tấn công. Nó tấn công càng mạnh, càng nhiều, năng lượng sẽ mất càng nhanh.

Thứ 4: Cái tủ kia ghi chú giải thích, chúng ta có thể thu thập xác thú, khóang vật bỏ vào kho đổi thành tiền. Chúng ta dùng tiền để mua đồ ăn, dụng cụ, vũ khí.

Thứ 5: Chúng ta trong lều không có đồ ăn.

Em nghĩ sao? "

Bé Ba ngồi cúi đầu có vẻ nghiền ngẫm.

Một lúc nó ngẩng đầu lên vẻ mặt khá căng thẳng:

" Anh nói đúng, chỉ là giết thú thôi em không sợ đâu. Mấy con quái này trước giờ em giết suốt, giờ cũng giết nó được." - Nói xong về sau nó càng có vẻ quyết tâm và hung hăng.

" Được rồi, bây giờ trước khi đói tới bủn rủn chân tay chúng ta phải tấn công kiếm được cái ăn, sau đó là cái gì năng lượng, theo kinh nghiệm chơi game của anh, chắc cũng không phải khó." - Sử nói.

"Trước mắt chúng ta sẽ tiêu diệt cái đám côn trùng xung quanh lều, mang xác nó tống vào kho xem thử có kiếm được tiền không đã." - Sử đứng lên chỉ huy – " Cửa này là cuốn lên, anh hé khe hở cho bọn nó vào, em dùng chân, vỏ kiếm mà giết, ok?".