CHƯƠNG 2: BA LÔ ĐƠN BINH

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 2: BA LÔ ĐƠN BINH

Xung quanh hoàn cảnh tối tăm, trên tay nặng nặng như có đồ vật. Sử móc nhanh cái hộp quẹt trong túi quần, bật lửa. Trên tay hắn là một cái ba lô. Nó như cái hộp chữ nhật dẹp dẹp, không biết bằng chất liệu gì, có vẻ chắc chắn dẽo dai lắm, nặng tầm 5kg. Trong đầu Sử lại có nhắc nhở ‘ ba lô đơn binh hạng bét’.

Lần mò về góc tủ, hắn lấy được cây nến to, thắp lên, lại lui cui xuống bếp một lúc cũng đốt lên được cái đèn măng xông. Hắn trở về phòng khách, thấy Bé Ba còn nằm trên đất, hắn mới nhớ trưa nay con bé định đi với hắn ra vườn bẻ xoài thì bị bất tỉnh đến giờ. Mà lúc này con bé cũng ‘ơ, ơ ‘ vài cái rồi cựa mình, mở mắt ngơ ngác.

Nhìn nó ngồi đơ ra, Sử nghĩ chắc nó cũng đang nghe hệ thống tâm sự rồi, cứ để yên cho nó.

Sử mang cái ba lô ra xem, có nhắc nhở:

" Anh lính, hãy yêu và giữ gìn ba lô như sinh mạng mình. Vì mất nó anh giống như mất mạng rồi ".

Nó có hai cái nút. Chạm vào một cái xanh, trong đầu hắn hiện hình chiếu một gian phòng hình bán cầu đường kính 5m. Trong đó có cả toilet, một cái bếp ăn nhỏ, một cái bàn, một giường ngủ và cuối cùng là một cái tủ kệ. Trong tủ có các thứ quần áo vật dụng linh tinh, riêng một ngăn trống rổng ghi chú: cửa hàng-kho hàng 3m3.

Mà kệ tủ phía trên là bày một thùng cứu thương, một con dao găm, một cây đao kiểu kiếm nhật, một khẩu AK47, hai băng đạn, một thùng đạn, còn bốn trái lựu đạn nữa cơ.

Hắn nghĩ: cầm cây AK thử xem, thì giật mình, cây súng đã nằm trên tay hắn. Thật thần kỳ, Sử rung động rồi. hắn lại đưa khẩu súng chạm vào ba lô hắn nghĩ cất nó vào, nó lập tức biến mất.

Một nút đỏ còn lại, khi chạm vào nhận được câu nhắc nhở:

" Không gian có vật cản, xác định có dựng lều không?".

"Á.. à, hiểu rồi." - Sử mừng quá rên rĩ.

" Lều cá nhân biến hình chứ gì!? Mai kiếm chỗ thử mới được."

Sử ôm cái ba lô mà vuốt mà ngắm. Nhưng càng ngắm kỹ, hắn thấy nó sao có vẻ hơi cũ cũ. Hình như có vết trầy, xoay dọc ngang, trên dưới đúng là đồ cũ, second-hand rồi, lại còn khắc chữ gì: (Đại tá – Bulma).

"Ài hơi buồn, gì, Bulma!?" - Giật mình, sử cười cười:

"Ha ha, trùng hợp, trùng hợp …"

…………………….

" Thế giới đã thay đổi, giờ thì tới đâu hay tới đó thôi, biết đâu mình có cơ đổi đời rồi à. Cố gắng làm tới tướng cưới vài chục con vợ cho xứng đời trai mê gái, hí hí!" - gật gù, tự sướng, chợt Sử thấy đau nhói ở mông. Hắn bật đứng lên, chân dẫm lia lịa, Lẹp bẹp vài tiếng, dưới chân như dẫm phải cái gì, trong đầu hệ thống lại nhắc nhở:

" Giết ba con kiến cấp 0, nhận được 3 điểm công huân".

Ba vệt như khói mờ lao nhập vào người Sử.

Hắn nhìn trên đất, xác ba con kiến, nó to như ngón tay cái, nằm bẹp chết rồi. Mà mông hắn thật nóng rát, đau đớn. Sử vội tụt ngay cái quần đùi sờ mông.Vết cắn giờ sưng như trái ổi. Hắn rên lên, ôm mông rên rỉ.

Chợt nhớ, Sử chộp ba lô lấy ra hộp cứu thương, lục lọi vớ ngay băng cứu thương dán vào mông đít, khi đụng băng cứu thương nó đã cho nhắc nhở, nó có tác dụng cầm máu khử trùng, khử độc hiệu quả tương đối khá. Quả nhiên nơi vết thương mát lạnh và ngừng sưng lên, với hiệu quả này chẳng bao lâu sẽ khỏi hẳn.

Con Bé Ba lúc này đang thẫn thờ dưới đất lại nhào tới ôm lưng Sử, nó vừa la vừa khóc hu hu:

" Anh Sử.. anh Sử, em sợ quá, sao tối thui vậy anh Sử? Anh sử… hu hu… có ai nói trong đầu em, em bị sao rồi anh Sử ơi, hu..hu…!?".

Sử lúc này cũng hu..hu luôn rồi:

" Hu … hu …em đừng sợ, bình tĩnh, bình tĩnh …".

Hắn thò tay len lén kéo quần lên. Con nhỏ lúc này mới giật mình buông tay ra, miệng lắp bắp:

" Anh.. anh… biến thái a!"

" Hiểu lầm, hiểu lầm … Em để anh nói, hồi nãy anh nhức qua nên mới…"

" Hả!?"

"Không phải, anh bị kiến cắn, em nhìn kìa."

Sử vội chỉ mấy con kiến cho nó xem. Con nhỏ giật mình, trơn tròn mắt, rồi lại khóc hu hu:

" Chuyện gì xảy ra, em không hiểu gì hết, anh nói em nghe đi…!"

Rối quá, Sử la lớn:

"Bây giờ em bình tĩnh, ngừng khóc… ài, hay khóc nhỏ chút đi.

Chung quanh nguy hiểm lắm. Nghe anh nói nè, cái gì em nghe trong đầu là thật, anh cũng có nghe nữa. Mọi người đều nghe. Thế giới này thay đổi rồi, mình cứ làm theo nó nói đi, từ từ tính tiếp. Em thấy mấy con kiến không, chút không biết còn thứ gì nữa, giờ đang nguy hiểm, em qua đây, đứng gần anh nè, cảnh giác chung quanh đi."

Thấy dưới đất còn một cái ba lô chắc là của Bé Ba. Sử mới kêu:

"Em cầm cái ba lô lên tìm hiểu nó đi."

Nói rồi hắn cũng lấy từ ba lô của mình ra cái cây kiếm Nhật, hai tay thủ thế, ngó dáo dác.

Bên ngoài trời vẫn tối đen, xa gần có nhiều đốm mờ mờ lâu lâu chớp sáng, chẳng biết là thứ gì. Mà không gian cũng không tĩnh lặng, đủ thứ âm thanh hổn tạp rù rì ma quái, chốc lát lại có tiếng gầm rú, ầm ào nơi xa, chứng tỏ trong màn đêm cất đầy tranh đấu và nguy hiểm.

…………………..

12 giờ đêm, lúc này cũng đã đứng cảnh giác được 15 phút, nhỏ Bé Ba chợt lên tiếng:

" Mình kiếm chỗ mở lều đi anh Sử."

"Ở ngoài nguy hiểm à, anh cũng định mở, mà phòng nhà chật quá" - Sử trả lời.

"Vậy mình dọn trống được không anh? " - Con nhỏ hỏi.

"Ừ hé, phòng này đủ rộng mà, chỉ tại vướng bàn ghế đồ đạc thôi, sao mình thông minh vậy ta!" - Hắn thầm nghĩ.

Vậy là dọn dẹp, chẳng tới 10 phút, đứng ở phòng khách, Sử bấm cái nút đỏ ba lô, thầm hô ‘dựng lều.’ Bụp’ một cái lều hình bán cầu, màu đen bung ra. Sử sờ lên thân lều, gỏ gỏ, rồi đấm vài cái chỉ nghe bộp bộp. Thành lều rất dày a. Lấy kiếm nhật, hắn chém thử một nhát, chẳng có vết trầy nhỏ nào, nó thật cứng rắn bền chắc a.

Hai đứa tìm ra cửa vào, xác nhận thân phận chủ lều, anh Sử dẫn em Bé Ba vào phòng, rồi đóng cửa lại.