Chương 43: Xinh đẹp

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 43: Xinh đẹp

Chương 43: Xinh đẹp

Kỳ Lâm trấn lúc này đang có một cảnh tượng thú vị, chỉ cách một mảng rừng cây nhưng cứ như hai thế giới, một phía rực rỡ đèn hoa, tiếng cười đùa huyên náo, ai nấy đều vui vẻ, phía còn lại thì máu thịt tung tóe, âm u tĩnh lặng, mặt ai cũng đều đằng đằng sát khí.

Đám sát thủ vẫn không thể tin nổi chỉ trong tích tắc bọn chúng đã mất ba người đồng bọn, hóa ra Lý Viên Viên đã giả vờ sợ hãi để lừa bọn họ, tất cả để chờ chúng chui vào bẫy, và cái giá phải trả cho sự sơ ý này quá đắt.

Bọn họ lúc trước đã giá thấp Lý Viên Viên, cô ta chính là con hồ ly xảo quyệt, nghĩ như vậy khiến tất cả chúng đều có chút ngần ngại trước Thiết Cốt, đây chính là át chủ bài sau cùng của cô ta, hắn ta chỉ tung một đòn mà chém người tan xác, chắc chắn là một cao thủ không thua kém Lý Sâm.

Tên thủ lĩnh thấy đám thuộc hạ sợ hãi, hắn biết nếu không tăng cường sĩ khí thì rất có thể bọn chúng sẽ bỏ chạy, liền quát lên:

- Chúng ta vẫn còn bảy người, hắn chỉ có một người, các ngươi sợ cái gì! Trả thù cho các huynh đệ đã ngã xuống! Lên!

Nói rồi hắn lập tức xông lên đầu tiên, nhấc đao chém về phía Thiết Cốt, đám thuộc hạ thấy vậy nhìn nhau một chút rồi cũng đành lao theo, thủ lĩnh đã đi đầu thì làm sao bọn họ dám lùi.

Thiết Cốt cũng lập tức nghênh đón bọn họ bằng chiêu thức mạnh nhất của mình, không hề giữ lại:

- Thiên Môn đao - Ngũ Âm.

Trong mắt đám sát thủ, chỉ thấy đột nhiên Thiết Cốt biến mất, đồng thời bên tai chúng vang lên tiếng búa gõ đinh tai nhức óc, sau đó là không gian đột nhiên lộn nhào, cuối cùng chính là tự nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang từ từ đổ xuống.

Chỉ trong một chiêu, hai trong số bảy tên còn lại đã bay đầu, năm người khác cũng bị thương ít nhiều, trong đó tên thủ lĩnh là nhẹ nhất, hóa ra hắn chỉ giả vờ khí thế xông lên mà thôi, khi Thiết Cốt ra đòn hắn đã lui thật nhanh, thoát khỏi phạm vi sát thương của Thiên Môn đao.

Thế nhưng hắn vẫn quát lên với đám thuộc hạ còn sống:

- Đừng sợ! Chiêu thức bá đạo như vậy không thể liên tục sử dụng được, chắc chắn hắn đang trong trạng thái không tốt, lên nào!

Hắn đoán không sai, Thiết Cốt cũng đang dần tới giới hạn, không có cách nào tiếp tục sử dụng Thiên Môn đao nữa, thế nhưng giết được thêm hai tên đã là vượt mong đợi của hắn, lúc này mới chính là khổ chiến.

Một đánh năm, Thiết Cốt chật vật chống cự, may mắn bọn chúng vẫn dè chừng Thiết Cốt có thể bất ngờ sử dụng chiêu thức bá đạo vừa rồi nên không tên nào dám liều mạng với Thiết Cốt cả, chúng phối hợp tấn công vô cùng ăn ý, bào mòn thể lực của Thiết Cốt.

Vết thương trên người Thiết Cốt chồng chất ngày càng nhiều, đám sát thủ tuy đông cũng không khá hơn, có kẻ đã cụt tay, có kẻ bị chém lòi ruột, thế nhưng trận chiến khốc liệt này vẫn chưa ngã ngũ.

Máu chảy vào mắt khiến Thiết Cốt cảm thấy cay xè, chớp mắt một cái, tên thủ lĩnh chỉ đợi thời cơ này, hắn lập tức liều mạng bổ đao về phía Thiết Cốt.

Không né được, Thiết Cốt chỉ đành cố gắng dùng đao đỡ đòn, tránh không để bị chém vào yếu điểm, keng một tiếng, bàn tay Thiết Cốt tê rần, đao trong tay hắn cũng bị đánh bật, văng ra xa, trên ngực cũng thêm một vết thương thật sâu.

Tên thủ lĩnh nhe răng cười:

- Chết nhé!

Hắn lập tức muốn chém xuống kết liễu Thiết Cốt, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát của phụ nữ vang lên, dùng một thứ ngôn ngữ kì lạ:

- HÔ SANNN!

Là Lý Viên Viên, cô ấy đã ra khỏi buồng xe, liều lĩnh ngồi vào vị trí phu xe, quất roi vào lũ ngựa.

Hai con Huyết Hải Mã nghe thấy mệnh lênh, lập tức hý dài, tung vó bỏ chạy, cơ bắp trên cơ thể chúng cũng dần phì đại, tốc độ của chúng nhanh hơn rất nhiều so với ngựa thường.

- Là Huyết Hải Mã!

Tên thủ lĩnh thấy hai con ngựa biến đổi liền chỉ do dự trong một giây, lập tức bỏ qua Thiết Cốt đuổi theo chiếc xe ngựa, không quên để lại mệnh lệnh:

- Hắn đã không còn vũ khí, chỉ như con chó không nanh vuốt, mau chóng giết hắn! Ta đi bắt Lý Viên Viên!

Phải nói tên thủ lĩnh cũng là cao thủ khinh công, để lại một dấu chân sâu trên mặt đất, hắn đã bật đi cả một đoạn dài, tốc độ hơn xa lũ ngựa còn đang tăng tốc.

Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng, con chó mà hắn nghĩ chắc chắn sẽ chết lại đang mỉm cười, ấu yếm nhìn bốn tên sát thủ vây quanh mình.

- Thiên Môn quyền - Ngũ Âm!

Đao pháp thì không thể dùng nhưng quyền pháp thì vừa đủ, Thiết Cốt cũng không ngờ Lý Viên Viên lại can đảm rời khỏi phòng an toàn để cứu hắn, nếu bị bắt, tất cả sẽ kết thúc, đón chờ cô sẽ là sự hành hạ thảm khốc từ lũ sát thủ này.

Năm âm thanh trầm đục vang xa, chỉ thấy bụi đất bay lên mù mịt, lẫn trong đó là thịt nát bay tứ tung, không có tên thủ lĩnh hãm trận, lại quá chủ quan trước Thiết Cốt không vũ khí, bốn tên sát thủ còn lại dễ dàng bị Ngũ Âm quyền nghiền nát, không chết cũng trọng thương.

Biết rõ nguy hiểm chưa hết, Thiết Cốt lập tức lao vút ra khỏi đám bụi đất với tốc độ khủng khiếp, không khí bị xé toạch khiến đám bụi chia làm hai nửa.

- Thiên Môn Hành!

Phía trước, tên thủ lĩnh nghe thấy tiếng vang liền quay đầu lại, thấy Thiết Cố đang đuổi theo mình rất nhanh, hắn gầm lên:

- Con đàn bà xảo quyệt, lại dám lừa ta lần nữa!

Dồn hết sức bình sinh, hắn tăng tốc lần nữa, lấy đà liều mạng nhảy vọt lên, may mắn, hắn bám được vào mái của xe ngựa, nhanh chóng tung người leo lên nóc xe, chỉ còn cách một xíu là hắn sẽ bắt được Lý Viên Viên.

Đột nhiên bản năng báo động cho hắn nguy hiểm cận kề, lập tức cúi gập người né tránh, một nắm đấm lướt qua, chỉ cần chậm một chớp mắt hắn có thể đã nát đầu.

Thiết Cốt đã đuổi tới, tên thủ lĩnh hoảng sợ trước tốc độ của Thiết Cốt, loại khinh công nào có thể tăng tốc kinh khủng đến vậy?

Hai người giao chiến căng thẳng trên nóc xe, lấy thương thế đổi thương thế, ta đấm ngươi một quyền, ngươi chém ta một kiếm, so bì sức chịu đựng, chỉ cần kẻ nào run sợ trước chắc chắn sẽ thua.

Lý Viên Viên vừa điều khiển lũ ngựa, vừa lo lắng theo dõi trận chiến, lúc này cô hoàn toàn không thể làm gì để giúp đỡ Thiết Cốt, chỉ có thể cố gắng khiến chiếc xe chạy thật ổn đỉnh để tránh sơ ý hại Thiết Cốt.

Cả Thiết Cốt lẫn tên thủ lĩnh, cả người đều đã đẫm máu, chạm đến cực hạn của thân thể, thế nhưng không ai chịu thua ai, lúc này cả hai đều chỉ dùng tinh thần để chiến đấu.

Thiết Cốt bất cẩn đấm hụt, lộ ra sơ hở bên sườn trái, tên thủ lĩnh chớp lấy thời cơ, không để cơ hội hiếm hoi này vụt qua, lập tức đâm kiếm về phía đó, Thiết Cốt cũng không né tránh, để thanh kiếm xiên qua cơ thể mình, tên thủ lĩnh mặt trầm xuống: "Quá dễ dàng, là bẫy!"

Hắn nhận ra đây lại là bẫy, thế nhưng đã muộn.

Thiết Cốt cũng nhe răng vì đau đớn, hắn kẹp nách dùng chính xương sườn để khóa lại lưỡi kiếm, tay phải lập tức sử dụng Thiên Môn quyền, không cần nhiều, chỉ cần Nhất Âm quyền.

Tiếng nổ vang lên, có hai người văng ra từ trên nóc xe ngựa ngã xuống đường, lăn lộn nhiều vòng mới dừng lại, Lý Viên Viên thấy vậy cũng vội vàng ngừng xe ngựa, vội vã xách váy chạy ngược lại tìm kiếm Thiết Cốt.

Bên vệ đường cô thấy tên sát thủ đang sặc sụa, ho ra rất nhều máu, hắn đã hấp hối, ngực hắn lõm vào một nắm đấm thật sâu, chắc chắn trái tim đã bị tổn hại nặng nề, cái chết đến với hắn là điều chắc chắn.

Bỏ qua cơ hội tra hỏi hắn là ai, Lý Viên Viên vội vã tìm kiếm Thiết Cốt, chạy ngược xuôi một lúc, cuối cùng cô cũng tìm được Thiết Cốt bị đám lá khô che khuất, dù thương thế rất nặng nhưng hắn vẫn sống.

Cảm thấy có người đang cạy miệng mình, Thiết Cốt mở mắt ra liền thấy Lý Viên Viên trán đầy mồ hôi, đôi mắt ngập nước như sắp khóc, đầy lo lắng nhìn hắn, cô đang cố đút Đại Dũ đan vào miệng Thiết Cốt.

Hình tượng tiên nữ xinh đẹp ban đầu của cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cô nương đầu tóc rối bù vì gió khi điều khiển xe ngựa, mặt mũi nhem nhuốc mồ hôi và bụi đất trong lúc bới lá tìm Thiết Cốt, quần áo cũng dính đầy máu của hắn.

Thế nhưng Thiết Cốt dám chắc chắn một điều, đây là cô gái xinh đẹp nhất hắn từng gặp.