Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 45: Máu

Chương 45: Máu

Lý Lam là kẻ cuồng chiến công và quyền lực, không chỉ là kẻ địch, nếu có đồng minh ngăn cản hắn tiến đến chiến thắng thì chắc chắn hắn sẽ nghiền nát kẻ đó, người lạnh lùng và tàn nhẫn như thế, tại sao lại vì Lý Viên Viên mà ném đi nguồn tài lực đã giúp hắn có được địa vị như hôm nay?

Thiết Cốt chợt nhìn hai còn Huyết Hải Mã, lại nhìn buồng xe Huyền Minh thiết và cờ hiệu thêu chữ Lam được cắm trên nóc xe, có thể ra lệnh cho Cẩm Y Vệ, hắn liền lờ mờ hiểu ra một điều gì đó, hắn mông lung nhìn về phía trước, nhẹ hỏi Lý Viên Viên:

- Cô là người phụ nữ của Lý Lam sao?

Lý Viên Viên không trả lời, từ trong buồng xe, cô chọn cách im lặng giống như ngầm đồng ý.

Thiết Cốt không thúc dục hay hỏi thêm điều gì, hắn cũng chọn cách im lặng, sợ câu trả lời thẳng thắn của Lý Viên Viên.

Nhưng trong lòng Thiết Cốt như vừa có thứ gì đó vụn vỡ, hắn không biết cảm giác này là sao, chỉ thấy thật khó chịu.

Hai người cứ như vậy yên lặng với suy tư của chính mình suốt phần còn lại của quãng đường.

Trở về chỗ cũ, nơi đó có Lý Quý nằm sấp trong vũng máu của chính mình, cách đó không xa là Lý Sâm gục đầu, tựa lưng vào tảng đá ven đường, khung cảnh thật thê lương.

Lý Viên Viên vội vàng nhảy xuống xe, chạy tới chỗ của Lý Sâm, nước mắt lại không kìm nén được mà tuôn ra, như một người con bất hiếu, đau lòng mong cha tha thứ, Lý Viên Viên quỳ xuống nắm tay Lý Sâm nức nở gào khóc.

Nhìn cảnh này, chẳng ai có thể ngờ được không lâu trước đó, người con gái này đã lạnh lùng và quyết đoán tới nhường nào, bình tĩnh bắn Thần Công nỏ, liều mạng điều khiển Huyết Hải Mã.

Thiết Cốt lặng lẽ đứng từ xa nhìn cô, hắn biết lúc này để cô một mình tạm biệt Lý Sâm thì hơn, thế nhưng con tim hắn run lên từng đợt khi thấy cô nức nở, nấc lên vì thương tâm.

Cuối cùng, Thiết Cốt vẫn chịu thua con tim mình, hắn tới ngồi cạnh cô, nhấc tay lên như muốn vỗ về, an ủi cô, thế nhưng nửa đường, hắn lại ngừng tay giữa không trung, cắn răng mà thu tay lại.

Thiết Cốt chỉ yên lặng ngồi đó, chờ đợi Lý Viên Viên bình tĩnh lại, bất chợt hắn nghe thấy một tiếng tim đập yếu ớt, vô cùng nhỏ bé, hắn vội vàng bật dậy, lấy ngón tay kiểm tra động mạch trên cổ Lý Sâm.

Lý Viên Viên mặt đầy nước mắt cũng ngẩng đầu lên nhìn Thiết Cốt, mang đôi mắt sưng to, ngậm đầy nước, cô hỏi:

- Sao thế?

Thiết Cốt không trả lời mà vội ngồi xếp bằng, vận công, điều khiển nội lực của mình truyền qua Lý Sâm, giúp lão đả thông kinh mạch, kích hoạt lại sự tuần hoàn trong cơ thể.

Lý Viên Viên cũng nhận ra rằng Lý Sâm còn sống, cô vội lau nước mắt, đầy vui mừng và hy vọng nhìn lấy Thiết Cốt.

Thay người khác vận hành nội lực để trị thương là một điều rất phức tạp, nhất là khi chính Thiết Cốt cũng bị thương không nhẹ, cả người hắn nóng lên, mặt mũi đã đổ đầy mồ hôi, đang lo có mồ hôi chảy vào mắt làm mất tập trung thì lại có một bàn tay dịu dàng đưa lên, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau cho hắn.

Sau một hồi, Thiết Cốt cũng dừng lại, lông mày còn nhíu chặt hơn, nhìn đôi mắt ngập tràn hy vọng của Lý Viên Viên, hắn không nỡ làm cô thất vọng, thở dài nói:

- Lý Sâm tuy vẫn sống nhưng chỉ còn lại một hơi thở, huynh ấy đã già, sinh mệnh lực không còn đủ để cơ thể tự hồi phục nữa.

Lý Viên Viên nghe vậy vội lấy trong người ra hai lộ Đại Dũ Đan, đưa cho Thiết Cốt, vội vàng tới mức nói năng có chút lộn xộn:

- Sinh mệnh lực, có đây, Đại Dũ đan ta có rất nhiều.

Thiết Cốt có chút bất ngờ trước nhiều Đại Dũ đan như vậy, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu, không cầm lấy hai lọ dan dược của cô, mà quay sang nhìn Lý Sâm nói:

- Không đủ, muốn Lý Sâm, phải cần số sinh mệnh lực bằng cả nghìn viên Đại Dũ đan, khoan hẵng nói đến lấy đâu ra số lượng đó, riêng việc làm sao đút chúng cho huynh ấy đã là không thể. Họa may có được dược liệu chính làm nên Đại Dũ đan thì...

Lý Viên Viên còn chưa nghe hết liền nắm lấy cổ áo Thiết Cốt, kéo hắn lại nhìn cô, nghiêm túc nói:

- Có thật là chỉ cần thứ đó thì có thể cứu Lý Sâm ư?

Thiết Cốt không hiểu tại sao trong mắt Lý Viên Viên lại sáng rực lên hy vọng, thế nhưng hắn vẫn gật đầu, nói:

- Có lẽ vậy, dù ta không am hiểu chế đan, thế nhưng từ công dụng không khó để đoán Đại Dũ đan chi phụ thuộc vào một dược liệu chính duy nhất mà thôi, và thứ này phải bao chứa sinh mệnh lực cực kì lớn.

Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lý Viên Viên vội vàng rút từ trong tay áo ra một con dao, ý đồ muốn tự cắt cổ tay, khiến Thiết Cốt hoảng hồn ngăn lại, cầm chặt tay cô, hắn tức giận nói:

- Cô điên à?

Lý Viên Viên dãy dụa muốn thoát ra, thậm chí cô còn cắn lấy tay Thiết Cốt nhưng tất cả đều vô ích, Lý Viên Viên ngẩng đầu van xin, nước mắt của cô lại lăn dải trên má:

- Thiết Cốt, làm ơn bỏ ta ra, ta phải cứu Lý Sâm, xin huynh...

Thiết Cốt nghe cô van xin, lòng như có ngàn vạn vết dao đâm, hắn đau lòng hỏi cô:

- Nhưng cô muốn làm gì? Sao lại tự làm mình bị thương?

Lý Viên Viên lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi, run rẩy, van nài nói:

- Xin huynh đừng hỏi có được không... hãy thả ta ra, ta có thể cứu Lý Sâm, xin huynh...

Bất lực trước Thiết Cốt, Lý Viên Viên chợt gã quỵ xuống, Thiết Cốt vội vàng đỡ lấy, ôm cô vào lòng, mắt hắn đã đỏ lên, run rẩy đứng đó đấu tranh với chính mình.

Cuối cùng Thiết Cốt cắn răng, hắn không biết cô muốn làm gì, thế nhưng đã tới bước này, hắn đành buông lỏng tay, bế cô lại gần Lý Sâm, Lý Viên Viên thấy vậy liền vui mừng, chạm tay vào ngực Thiết Cốt, cảm kích nói:

- Cám ơn...

Rồi cô đứng dậy, cắn môi chịu đau, lấy dao rạch một đường nơi cổ tay mình, máu từ đó tuôn ra không ngừng, Lý Viên Viên không rên lấy một tiếng, nhỏ những giọt máu nóng hổi đó vào miệng Lý Sâm.

Như điều kì diệu trước mắt, Thiết Cốt từ xa cũng có thể cảm nhận được nguồn sinh mệnh lực dồi dào tới mức hóa lỏng trong máu của Lý Viên Viên, thậm chí lúc này nói cô là củ nhân sâm vạn năm thành tinh cũng không khó tin.

Thiết Cốt đứng ngay đó ngây người nhìn cảnh này, hắn hiểu rồi, hiểu tại sao cô lại quan trọng với Lý Lam đến vậy, Huyết Hải mã, Huyền Minh thiết là cái gì, thậm chí công thức Đại Dũ đan cũng chẳng là cái thá gì so với Lý Viên Viên, đây mới chính là khởi nguồn của tài lực.

Chỉ cần Lý Lam còn nắm giữ Lý Viên Viên trong tay thì chẳng ai trên đời có thể cạnh tranh sự độc quyền sản xuất Đại Dũ đan.

Khi biết như vậy Thiết Cốt chợt nổi giận, nếu máu của Lý Viên Viên là dược liệu chính của thứ đan dược này, thì bao nhiêu năm qua cô đã bị Lý Lam hút bao nhiêu máu?

Thân thể nhỏ bé kia đã phải chịu bao nhiêu hành hạ và đau đớn?

Trong đầu chỉ có cơn giận, khiến hắn không nhận ra mùi hương quen thuộc từ máu của Lý Viên Viên.

Ở xa xôi nơi biên giới phía bắc, Lý Lam vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho chiến dịch bắc tiến của Đại An quốc mà không biết rằng mình đã trở thành mục tiêu chắc chắn phải bị thanh tẩy khỏi thế giới này.

---

Chẳng rõ đã chảy bao nhiêu máu, sắc mặt của Lý Viên Viên ngày càng tái nhợt, đôi môi anh đào của cô cũng đã chuyển màu tím tái, ngược lại Lý Sâm đã tốt hơn rất nhiều, lão đã bắt đầu hít thở trở lại, các vết thương trên người cũng không ngừng lành lại.

Thấy Lý Viên Viên lung lay sắp đổ, Thiết Cốt vội vàng tiến đến để cô có chỗ dựa vào, thế nhưng cô lại yếu ớt đẩy hắn ra, nói:

- Thiết Cốt, huynh mau đưa Lý Sâm lên xe rời khỏi đây mau lên, ta sắp không chịu được nữa rồi.

Thiết Cốt lại không hiểu lời Lý Viên Viên, đang muốn ôm vào lòng thì đột nhiên tròng mắt của cô trở nên đỏ lòm như hai hốc máu, từ đó dần chảy ra thứ huyết dịch nhầy nhụa, chúng như có sự sống riêng, sôi sục rồi bao bọc lấy cả người Lý Viên Viên.

Lúc này Thiết Cốt cũng nhận ra hương thơm quen thuộc, không lâu trước hắn đã ngửi thấy từ Hắc Hùng Vương sau khi tái sinh.

Trước khi bị nuốt chửng bởi chính thứ dịch nhầy màu đỏ này, Lý Viên Viên chỉ kịp thét lên cảnh báo Thiết Cốt:

- Chạy mau!