Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 48: Món ngon

Chương 48: Món ngon

Kỳ Lâm trấn đại loạn, mọi người xô đẩy, dẫm đạp lên nhau để chạy chốn, sự sợ hãi cũng giống như đổ vỡ của quân bài domino, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, bọn họ phần lớn đều đến từ kinh thành quanh năm an toàn, đã khi nào chứng kiến cảnh máu tanh, kinh dị như thế này.

Cẩm Y Vệ và đội trị an đã tập hợp từ lâu, thế nhưng tên chỉ huy lại ra lệnh án binh bất động: "Hãy cứ để dân chúng chạy bớt khỏi đường lớn, để chúng ta có thêm không gian tác chiến.", cứ thế bọn họ lạnh lùng chứng kiến dân chúng bị quái vật tàn sát.

Con quái vật ngày càng hung tợn, mỗi bước nhảy của nó là vài mạng người bị giết, những xác chết cụt đầu với vết cắn nham nhở bị nó bỏ lại khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả con đường.

Thấy con quái vật đã sắp rơi vào bẫy của mình, tên chỉ huy Cẩm Y Vệ liền thúc dục đội trị an của Kỳ Lâm trấn xông lên tấn công nó:

- Lê Minh, mau dẫn người của ngươi lên tấn công nó, tuyệt đối không được để nó chạy đi nơi khác.

Lê Minh là một tên béo ục ịch, lúc này cả người đều chảy đẫm mồ hôi vì sợ hãi, hắn không muốn chết, thế nhưng cũng không dám trái lệnh chỉ huy của Cẩm Y Vệ, vội chỉ chỏ, quát tháo với thuộc hạ:

- Các ngươi, cả ngươi, ngươi nữa, mau xông lên tấn...tấn công nó.

Đám thuộc hạ của hắn chỉ toàn người thường, bắt nạt dân đen còn được chứ nào đã thấy thứ gì kinh dị như con quái vật kia, bọn họ run rẩy, chân đứng còn không vững chứ nói gì đến tấn công.

Thấy đội trị an lề mề, chậm chạp, tên chỉ huy của Cẩm Y Vệ liền rút đao ra, lạnh lùng chém bay đầu Lê Minh, giọng đầy sát khí, quát to:

- Cút lên tấn công nó, hoặc chết!

Đám người của đội trị an thấy đội trưởng của mình bị một đao chém chết, rú lên sợ hãi, có kẻ còn đái cả ra quần, khó trách, phần lớn những kẻ này đều trả tiền để có một công việc nhàn hạ lương cao, quanh năm đội trị an chẳng phải làm gì bởi Kỳ Lâm trấn toàn người quyền quý, bọn họ có muốn cũng chẳng thể đụng vào.

Khuất phục trước sát khí của tên chỉ huy, bọn họ không có cách nào khác là phải cầm vũ khí tấn công con quái vật, nhưng cũng chỉ là đưa thêm đồ ăn cho nó mà thôi.

Tuy nhiên ý đồ của tên chỉ huy Cẩm Y Vệ cũng đã thành công, con quái vật đã bị dụ đến quảng trường lớn nằm giữa Kỳ Lâm trấn, ở nơi này, nó không thể bám tường nhảy nhót hay lẩn trốn trong các khe hở giữa các tòa nhà, mà đội hình của quân đội có thể dễ dàng triển khai.

Một tên Cẩm Y Vệ quỳ xuống báo cáo:

- Vũ chỉ huy, đội hình bao vây đã hoàn tất, đợi lệnh của ngài.

Vũ Nam gật đầu, phất tay ra hiệu tấn công, hơn trăm Cẩm Y Vệ liền nghiêm chỉnh xung phong, hàng lối rõ ràng.

Con quái vật lè lưỡi đánh hơi, nó cảm thấy các con mồi đã thay đổi về chất lượng, giống như có mùi hấp dẫn hơn, đúng lúc nó cũng đã chán với những món ăn cấp thấp vô vị.

Nó nhảy lên tấn công, xồ vào giữa đội hình của Cẩm Y Vệ, dùng hai tay xiên loạn xạ để tấn công, thế nhưng không hổ là đội quân tinh nhuệ bảo vệ hoàng gia, nó bị họ dễ dàng chặn lại, thậm chí phản công, chém lại nó không ít.

Điều này không hề chọc giận nó mà càng khiến nó thích thú, nó muốn con mồi phản kháng như vậy, càng khiến chuyến đi săn thêm phần thú vị, nó tiếp tục tấn công không ngừng, đội hình Cẩm Y Vệ cứng như mai rùa, phối hợp nhịp nhàng, không để nó có bất kì cơ hội nào.

Tuy nhiên, chính họ cũng không thể tìm ra được điểm yếu của nó, cơ thể nó đao thương chém vào đều không gây thương tổn nào đáng kể.

Vũ Nam quan sát hồi lâu, cảm thấy phải thay đổi chiến thuật, hắn ra lệnh:

- Đưa Thần Công nỏ lên!

Sáu chiếc Thần Công nỏ được huy động, rất hiếm khi nhiều Thần Công nỏ như thế này được sử dụng, trừ khi có chiến tranh, bởi thứ này cực kì đắt đỏ.

Khi con quái vật còn loay hoay giữa vòng vây của Cẩm Y Vệ, Vũ Nam không quan tấm đến thuộc hạ, lạnh lùng hạ lênh:

- Bắn!

ĐOÀNG!!

Ba mũi tên bắn ra với tốc độ cực hạn, chúng dễ dàng xuyên thủng ba bốn tên Cẩm Y Vệ rồi hướng thằng vào con quái vật, cứ nghĩ nó cũng sẽ bị thủng ba lỗ máu thật to, thế nhưng mũi tên lại không thể xuyên qua da thịt nó, mà chỉ khiến nó văng xa, lăn năm bảy vòng trên mặt đất.

Ngay khi nó còn chưa ngừng lộn nhào, loạt tên tiếp theo đã được bắn ra, những âm thanh đùng đoàng bắn tên vang lên, thế nhưng con quái vật cũng đã biết Thần Công nỏ lợi hại, nó vội vàng né tránh.

Lần này chỉ có hai mũi tên bắn trúng, vẫn không thể xuyên thủng lớp da của nó, chỉ khiến nó phát ra vài tiếng rên rỉ, tên chỉ huy Vũ Nam cau mày, lần đầu tiên hắn gặp sinh vật có thể chịu được Huyền Minh tiễn được bắn từ Thần Công nỏ.

Con quái vật tranh thủ khoảng thời gian căng dây lắp tên của Thần Công nỏ, nó há miệng rú lên thứ âm thanh điếc tai, không ít Cẩm Y Vệ gần đó phải buông vũ khí, bịt chặt tai ngăn chặn thứ âm thanh inh tai nhức óc này.

Không chỉ vậy, nó còn nhổ ra những cục máu đông có hình búp sen ra khắp quảng trường, những thứ này ngay khi chạm đất liền nở bung ra, xì ra làn khói màu đỏ, có mùi thơm kì quái, che lấp tầm bắn của Thần Công nỏ.

Đám Cẩm Y Vệ thấy khói đỏ, lập tức che mũi, vội vàng lùi lại, điều này khiến đội hình chắc chắn ban đầu bị phá vỡ, con quái vật cũng chơp lấy thời cơ tấn công, nó nhảy lên xiên liên tục, giết chết bốn người, cũng không quên nhai đầu họ, khi được thưởng thức món ăn mới, nó đứng thẳng người, run lên vì sung sướng.

Nó nghiện rồi, máu thịt của người tập võ chất lượng và hương vị khác hẳn, nó lè lưỡi liếm quanh đầu mình, tìm kiếm những con mồi tiếp theo, làn khói đỏ từ nhưng búp sen thịt ngày càng lan rộng ra khắp cả quảng trường, làn khói đậm đặc tới mức che khuất mọi thứ trước mặt.

Cẩm Y Vệ lo sợ đám khói đỏ có độc, bọn họ vội chạy ra khỏi quảng trường, lui dần vào những con đường nhỏ hơn, mà không biết rằng chính họ đã tự chui đầu vào cãi bẫy mà con quái vật giăng ra.

Lợi dụng địa hình các tòa nhà cao tầng san sát nhau, con quái vật có thể dễ dàng di chuyển giữa các ngõ ngách, âm thầm lại gần con mồi, lặng lẽ xơi tái chúng mà đồng bọn ngay bên cạnh cũng không hề nhận ra.

Liên tục có đồng đội đột nhiên biến mất khiến nhưng tên Cẩm Y Vệ còn lại hoang mang, lo sợ, thậm chí vung vũ khí linh tinh đả thương chính mình và người bên cạnh.

Thấy tình hình không ổn, sĩ khí và tinh thần của đội ngũ đã mất hết, Vũ Nam quyết định rút lui, hắn cần tổ chức lại đội hình là yêu cầu viện trợ từ Hội An, lấy ra một thanh pháo sáng màu trắng, hắn bắn nó lên trời, đây chính là thông báo bại trận, toàn quân rút lui.

Vũ Nam vội vàng cưỡi ngựa bỏ chạy ra đường lớn, thế nhưng hắn nhận ra thuộc hạ của mình chỉ còn lác đác vài người, với quân số như vậy, chờ hắn chỉ có thể là cái chết, con quái vật kia đã không còn săn người thường nữa, nó đã nếm được mùi vị hấp dẫn hơn nhiều, đó chính là Cẩm Y Vệ bọn hắn.

Khi còn đang lo sơ, Vũ Nam nảy ra một ý tưởng, hắn liều mạng quát lên:

- Chư vị anh hùng, tại hạ là Vũ Nam, chỉ huy đội chữ Càn của Cẩm Y Vệ. Hiện nay có quái vật hoành hành Kỳ Lâm trấn, thảm sát dân chúng, coi con người là thức ăn. Tại hạ tài hèn sức mọn chẳng thể một mình tiêu diệt nó, cầu xin chư vị mở lòng hào hiệp trợ giúp, tại hạ thay mặt triều đình vạn lần cảm tạ, hứa sẽ trả công hậu hĩnh, ngàn vàng hồi đáp.

Vũ Nam im lặng chờ đợi, hắn cũng chỉ đặt cược liều mà thôi, rất khó có người vì đám dân đen mà làm điều nguy hại đến tính mạng của mình, nhưng khiến hắn bất ngờ chính là có đến tận bốn người hạ xuống trước mặt hắn.

Một kẻ mặc áo choàng đen, khuôn mặt cũng lấy vải đen che kín, chỉ thấy một vết sẹo dài nơi sống mũi, lạnh nhạt nói:

- Truyền nhân Thiên Môn đạo.

Theo ngay phía sau là một lão già cụt tay, thế nhưng Vũ Nam lập tức nhận ra đó chính là Lý Sâm, từng là kiếm vương một thời.

- Lý Sâm - Thần Kiếm môn.

Hai người còn lại, một nam, một nữ, họ vô cùng trẻ tuổi, tuy nhiên khí thế nổi bật khác người, thậm chí không thua kém Thiết Cốt khi chưa sử mở khóa gen.

- Việt Phong / Cẩm Niên - Viêm Hỏa Sơn.