Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 47: Kẻ lạ

Chương 47: Kẻ lạ

Kể từ khi nghi ngờ lời của Lý Viên Viên là sự thật, cha mẹ cô đã nhốt cô vào trong phòng, không cho cô tự ý rời khỏi đó, thậm chí cho người canh gác hàng đêm.

Để chắc chắn, bọn họ còn mời trận sư về đặt phong ấn trận, nhằm bắt được con quái vật trong lời kể của Lý Viên Viên, kiên nhẫn nhiều ngày liền, cuối cùng vào một đêm mưa lớn, bọn họ đã thấy con quái vật đó bò ra khỏi phòng của Lý Viên Viên, như một con nhện kì dị, nó treo ngược mình trên tường, cả người đỏ lòm như máu rất đáng sợ.

Cha mẹ Lý Viên Viên, tên trận sư cùng vô số hộ vệ vây quanh tấn công nó, không ít người bị thương nặng mới đánh bại được nó, thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị giết chết con quái vật này thì phần vỏ máu thịt bên ngoài của nó chợt rút đi, lộ ra Lý Viên Viên yếu ớt, bất tỉnh nằm bên trong.

Không nhẫn tâm giết con gái, bọn họ đành nhốt cô trong phòng với vô số kết giới và phong ấn, thông báo ra ngoài rằng con gái bệnh nặng đeo bám.

Cho tới khi Lý Lam xuất hiện, chẳng rõ từ đâu hắn học được một trận pháp kì bí, dùng chính máu của cô làm vật dẫn, vẽ ra thứ bùa phong ấn có thể khóa kín con quái vật trong người cô.

Mỗi ba tháng Lý Lam đều trở về Lý gia để lấy máu của cô để vẽ phong ấn mới, nhiều năm qua phong ấn vẫn rất ổn định, chỉ là Lý Viên Viên vẫn luôn trong trạng thái suy nhược vì thiếu máu.

Dù vậy, có thể nói đã rất lâu con quái vật không được ăn gì, lần này thoát ra, sẽ là một cuộc thảm sát nếu không có người ngăn cản kịp thời.

Những năm qua, không ít lần Lý Viên Viên hối hận vì đã giết người mà muốn tự sát, tiêu diệt con quái vật trong cơ thể cô nhưng đều bị Lý Sâm và Lý Lam ngăn cản, họ luôn nói lỗi không phải do cô, cô khi còn quá bé để ngăn cản con quái vật đó hại người.

---

Nghe xong nguồn gốc của con quái vật, Thiết Cốt càng thương cảm hơn cho Lý Viên Viên, cô là người tốt nhưng lại bị số phận nguyền rủa.

Trần Định cũng có cảm xúc tương tự, thế nhưng cậu luôn cảm thấy câu chuyện này vẫn còn rất nhiều khúc mắc.

Chú nguyền này từ đâu đến? Sao lại trên người Lý Viên Viên?

Sao Lý Lam lại biết cách khống chế nó?

Máu của Lý Viên Viên có sinh mệnh lực cực kì cô đặc, mạnh tới mức khiến Trần Định liên tưởng tới một loại dan được kinh khủng khác.

Bất Tử đan...

Như một thói quen, Trần Định rùng mình khi nghĩ đến Thẩm Uyên.

Không lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng trở lại cổng vào của Kỳ Lâm trấn, nhưng không khí lại quá yên tĩnh, đèn đuốc trên tháp canh cũng bị dập tắt.

Thiết Cốt không để xe ngựa tiếp tục tiến lên mà quay lại nói với Lý Sâm:

- Có gì đó không ổn, ta đi xem thế nào.

Nói rồi Thiết Cốt nhảy xuống xe, rút đao, thận trọng đi tới ngần hơn để quan sát, trên đường hắn không hề thấy bóng dáng đội tuần tra của Cẩm Y Vệ, mọi thứ đều im lìm như không còn ai ở đây.

Khi đến càng tiến sát, Thiết Cốt càng ngửi thấy mùi máu tươi theo gió bay đến rõ ràng hơn, hắn cẩn thận, chậm chạp nhích từng bước, chính vì không nhìn thấy nguy hiểm, Thiết Cốt lại càng cảm thấy căng thẳng, mồ hôi sau lưng đã đổ ướt đẫm áo.

Trước mặt Thiết Cốt là một cánh cổng bị phá tan nát, những mảnh kim loại văng tung tóe khắp nơi, trên tháp canh Thần Công nỏ làm từ Huyền Minh thiết cũng đã bị bóp nặn tới vặn vẹo tàn phế, khó có thể hình dung nổi người nào lại có lực lượng mạnh tới mức này.

Thiết Cốt đi xung quanh kiểm tra, máu ở khắp nơi, vết tích chiến đấu cũng rất nhiều, vậy nhưng không hề thấy một xác chết nào, không lẽ bọn họ rút lui còn có sức mang theo đồng đội đã chết?

Nơi này rõ ràng đã bị tấn công bất ngờ, từ những dấu vết chiến đấu, vệt máu để lại, Thiết Cốt có thể hình dung ra rằng, sau khi cánh cổng bị phá nát chỉ trong một đòn, Cẩm Y Vệ đã lập tức tập trung, bao vây kẻ này, thế nhưng không ngờ được đối thủ quá mạnh, bọn họ tổn thất vài người chỉ trong thời gian rất ngắn.

Biết Thần Công nỏ trên tháp canh có thể gây nguy hiểm, hắn ta lập tức phá vòng vây, nhảy lên đấm văng tên xạ thủ, sau đó dùng hai tay không vò nát Thần Công nỏ.

Đến đây thì Thiết Cốt có chút khó hiểu, theo dấu vết thì kẻ này đã tiếp tục tấn công đám Cẩm Y Vệ, thậm chí hạ sát hết toàn bọ bọn họ, rồi mới rời đi.

Thế nhưng xác chết đâu hết rồi? Chẳng lẽ hắn ta giúp họ chôn cất luôn rồi?

Hay có vài tên Cẩm Y Vệ còn sống, thay vì chạy đi báo tin, chúng lại quay về chôn cất đồng đội?

Thiết Cốt trở lại xe ngựa, kể tình hình cho Lý Sâm, lão nhíu mày suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu nói:

- Ta nghi ngờ tên cao thủ này là một Bất Tử Cảnh trở lên, hai mươi Cẩm Y Vệ, một chiếc Thần Công nỏ, để hạ được bọn họ cần phải là đỉnh cấp cao thủ đương thời, thế nhưng ta nghĩ mãi cũng không ra được vị Bất Tử cảnh nào lại có lực lượng đáng sợ đến vậy.

Hai người tạm gác những nghi ngờ của mình sang một bên, họ cần tiến về Kỳ Lâm trấn, một cao thủ bí ẩn, một con quái vật khát máu, chuyện gì sẽ xảy ra với nơi này đây.

Thiết Cốt ra lệnh cho hai con Huyết Hải mã chạy hết tốc lực, trong bụng đầy tự trách:

"Có phải do mình cố chấp muốn xâm nhập vào Kỳ Lâm trấn nên mới có nhiều chuyện như vậy xảy ra?"

---

Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua khu rừng tối, đến được trung tâm của Kỳ Lâm trấn, đập vào mắt chính là một chiếc cổng chào hoành tráng rực rỡ đầy sắc màu, được chiếu sáng bằng vô số những viên dạ minh châu.

Phía sau là vô số những lầu cao, gác son vô cùng xinh đẹp, đèn đóm sáng rực, khiến nơi này cứ như vẫn còn đang ban ngày, nhưng trên đường phố cảnh tượng lại trái ngược, mọi người hoảng loạn bỏ chạy, bọn họ dẫm đạp lên nhau để rời xa đường lớn, có thể thấy không ít những xác người bị dẫm nát, phía xa thậm chí có những căn nhà đang cháy, khói đen bốc lên ngùn ngụt, mùi khét lẹt bao chùm khắp mọi nơi.

Theo hướng bỏ chạy của dòng người, không khó để nhìn thấy một con quái vật đỏ lòm, hai tay xiên lấy hai người, giống như một đứa trẻ cầm hai cây kem, lần lượt cắn mỗi bên một miếng, run rẩy cười trong hạnh phúc, càng ăn càng khiến người nó phình lên một chút.

Sau vài lần cắn, nó đã nuốt xong hai cây kem người, chưa thấm vào đâu với cơn đói cồn cào của nó, nó nhảy đi, bốn chân bám vào các bức tường, bò đi như một con nhện khổng lồ, đáng sợ, nó không hề kén chọn, từ tên mập cả người đầy mỡ, hay mỹ nhân xinh đẹp, tất cả đều được đối xử như nhau, một cắn.

Như Bật Mã Ôn - Tôn Ngộ Không vào vườn đào của Vương Mẫu nương nương, nó cắn mỗi người một miếng, lấy đi tính mạng của họ rồi thôi, giống như tham gia bữa tiệc buffet nhiều món, kẻ tham lam muốn thử hết tất cả.

Kinh qua chiến trường đẫm máu như Thiết Cốt cũng khó chịu đựng nổi sự tanh máu và biến thái của con quái vật này, với nó con người chỉ là một con mồi, con mồi càng hoảng sợ, càng kêu gào thì ăn càng ngon, ăn càng vui vẻ.

Thiết Cốt đỏ mắt, hắn đã hạ quyết tâm, dù bên trong con quái vật kia có là Lý Viên Viên đi chăng nữa thì hắn cũng phải giết thứ này, Lý Sâm bên trong xe ngựa cũng đang chảy hàng dài nước mắt, lão cũng biết tiểu thư sau hôm nay tuyệt đối không thể tiếp tục sống.

---

Đại An chuyện lạ,

Mỗi năm kinh thành Hội An có hàng nghìn vụ mất tích bí ẩn, nhưng hầu hết đều là tự làm tự chịu.

Có người vô ý ngã xuống cống, trôi theo dòng nước thải chảy vào lòng đất, biệt tăm biệt tích.

Có người tò mò khám phá những căn nhà cũ kĩ bị bỏ hoang của đế đô, chẳng biết đã đi đâu.

Hay những kẻ tà ma, ngoại đạo, thờ cúng ác thần rồi hiến tế chính mình, vô phương cứu giúp.

Còn vô số những kẻ lạc đường vào Bãi Rác, đi nhầm vào Hoàng Cung,... hầu hết đều không thể trở lại.

Chính vì thế, triều đình cũng không mất công điều tra những vụ mất tích của thường dân, bởi nguyên nhân chính là sự ngu dốt của họ...