Chương 52: Biến cố

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 52: Biến cố

Chương 52: Biến cố

Con quái vật đã không còn bị thanh kiếm của Vũ Nam chặn ở họng, nó đã có thể khép lại chiếc đầu của mình, che đi điểm yếu có thể khiến nó dễ dàng bị tổn thương.

Nấp sau những bức tường đổ nát, con quái vật liếm láp những vết bỏng trên cơ thể, nó căm tức tên nhân loại đang bốc cháy kia, nhất định nó sẽ nhai nát tên đó không chừa lại dù chỉ một chút.

Nó cần năng lượng để khôi phục, và ăn thịt chính là cách bổ sung nhanh nhất, nó cần lui lại, kiếm thêm đồ ăn, sau đó sẽ quay trở về trả thù.

Thế nhưng vừa chuẩn bị muốn trốn đi thì Việt Phong phát hiện ra nó, hắn chém tới một cơn sóng lửa ngập trời, bao trùm toàn bộ khu vực đằng sau con quái vật, ngăn cản nó bỏ chạy.

Việt Phong lao đến, song đao rực cháy sáng ngời, chém ra những chiêu thức vô cùng hoa lệ và tràn đầy uy lực, con quái vật khó khăn chống đỡ, mỗi nhát chém đều để lại những vết thương bốc khói khét lẹt trên cơ thể nó.

Gầm rú lên vì đau đớn, nó biết với trạng thái của nó lúc này thì không thể chiến thắng Việt Phong, nó cần năng lượng, cần thịt, cần phải trốn.

Đột nhiên bắp tay của con quái vật phình to, căng tròn, nó bất ngờ hướng mũi xiên trên tay về phía Việt Phong.

ĐOÀNG!

Bắp tay của nó nổ tung, vang lên âm thanh thật lớn, mũi xiên nhận lấy động lực to lớn từ vụ nổ, nó như một vệt sao băng sáng chói phóng đi với tốc độ kinh người, sức mạnh thậm chí không thua gì mũi tên được bắn ra từ Thần Công nỏ.

Dù có chút không ngờ con quái vật còn có chiêu này nhưng Việt Phong vẫn bình tĩnh chém ra sóng lửa nhằm giảm tốc độ của mũi xiên.

Như dao nóng như xuyên qua bơ, mũi xiên xé toạc cơn sóng lửa, thẳng tắp một đường bay về hướng Việt Phong, không thể tránh né, Việt Phong cắn răng đỡ lấy mũi xiên, va chạm của Phàm hỏa trên mũi xiên và Nộ hỏa của Việt Phong khiến các tàn lửa chói sắng tỏa ra, như có vô số những chiếc roi lửa quăng quật khắp nơi.

Mũi xiên vỡ tan ngay sau khi va chạm, dù sao nó cũng chỉ được cấu thành từ xương, khả năng chịu lực kém xa hai thanh đao trên tay Việt Phong, tuy vậy cũng khiến hắn bay xa chục mét, khó khăn lắm mới đứng vững được.

Tranh thủ hoa lửa che mắt, con quái vật lập tức trốn đi, nó vứt bỏ một cánh tay không phải vì nghĩ có thể giết chết Việt Phong, đó chỉ là đòn che mắt để nó trốn đi mà thôi.

Nhưng Lý Sâm cùng Thiết Cốt không để nó thành công, chẳng biết từ lúc nào bọn họ đã ở ngay sau nó để chặn đường, nếu có thể nói tiếng người, chắc chắn con quái vật sẽ chửi ba đời tổ tông hai kẻ bám đuôi dai dẳng này.

Biết rằng trong thời gian ngắn nó không thể giết chết nổi hai người Thiết Cốt, nó liền đổi hướng, ở đây vẫn còn một ít thịt khác mà nó có thể tận dụng.

Nhảy tới chỗ cái xác không đầu của Vũ Nam, con quái vật nhanh chóng nuốt chửng lấy chỗ thịt này, thậm chí không quên nhặt cả cái đầu cách đó không xa.

Dù đã chết nhưng năng lượng còn dư lại trong cái xác cũng không ít, các vết thương trên người con quái vật dần khép lại, cánh tay trái cũng từ từ mọc ra, dù rất chậm, tuy nhiên nếu cho nó thời gian thì chẳng mấy mà nó sẽ phục hồi hoàn toàn.

Bổ sung được năng lượng, nó vẫn quyết định bỏ chạy, chọn một hướng cách xa hai người Lý Sâm, nó bò đi thật nhanh.

Không để sai lầm lặp lại, Việt Phong từ xa chém xuống vố số đao lửa, phá nát các ngôi nhà xung quanh, gạch ngói đổ xuống cùng với lửa tạo thành một bức tường bao vây lấy con quái vật.

Không còn cách nào khác, con quái vật đành liều mạng tấn công Việt Phong, hai tay còn không thể có lợi thế, một tay càng khiến nó nhanh chóng thảm bại, liên tục nhận những vét chém từ Việt Phong.

Nộ hỏa khiến Việt Phong trở nên mạnh mẽ gấp bội, hắn dễ dàng đánh bay con quái vật, cắt xuyên qua lớp da của nó, thiêu cháy nội tạng bên trong, các giác quan cũng trở nên nhạy bén khác thường, bất kể con quái vật tấn công ra sao hắn cũng dễ dàng né được.

Việt Phong chặt đứt cánh tay còn lại của con quái vật, không chỉ thế hắn còn cắm một thanh đao vào đùi phải của nó, ghim chặt xuống mặt đất, khiến nó không thể chạy trốn, chỉ biết dãy dụa kêu gào thảm thiết.

Hai người Thiết Cốt từ xa nhìn thấy cảnh này, quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự phức tạp trong ánh mắt người kia, con quái vật sẽ phải chết, cũng tức là Lý Viên Viên phải chết theo.

Tuy vậy, không ai trong hai người đứng ra ngăn cản, họ biết nếu để con quái vật còn sống, sẽ có vô số những cuộc tàn sát giống như thế này xảy ra, và nếu nó cứ mạnh lên theo mỗi lần ăn thịt và chiến đấu, sớm muộn cũng sẽ có ngày không ai có thể giết chết nó.

---

Việt Phong dơ cao thanh đao của mình lên, như tên đao phủ chuẩn bị hành quyết con quái vật, chỉ cần hắn hạ đao, cuộc chiến này sẽ kết thúc, hắn không phải đã quên hai người Lý Sâm và Thiết Cốt, thế nhưng giết bọn họ là quá dễ dàng để được gọi là một trận chiến.

Không chần chừ hơn nữa, đao của Việt Phong cháy lên, hạ một đường thẳng tắp xuống cổ con quái vật.

Đúng lúc này, một tiếng gầm kinh khủng vang lên, làn sóng xung kích cực mạnh thổi tới, như một cơn lũ, nó quét trôi mọi thứ trên đường, nhà cửa, gạch ngói, các đám cháy cũng bị nó thổi tắt, cả một khoảng đất trống trải nhanh chóng được dọn ra.

Trong khoảng đất đó chỉ còn lại Việt Phong và con quái vật, giống như cố tình chừa ra bọn họ, Việt Phong vẫn rất binh tĩnh, lạnh lùng chờ đợi kẻ đã làm ra điều này xuất hiện.

Đột nhiên bầu trời rền vang những tiếng sấm thật lớn, cơn mưa chẳng báo trước bất ngờ đổ xuống, mưa như trút nước, trắng xóa cả không gian, nhanh chóng dập tắt đám cháy đang ngày càng lan rộng, chỉ còn duy nhất ngọn lửa trên người Việt Phong là còn hừng hực cháy.

Trong màn nước mưa trắng xóa, Việt Phong nhìn thấy những hình bóng tỏa ra ánh sáng bàng bạc đang tiến đến chỗ hắn, nheo mắt quan sát, cuối cùng hắn cũng nhìn ra, là một con gấu to lớn có lông màu bạc phát sáng, nó xinh đẹp một cách hoàn hảo.

Hắn không rời mắt được khỏi con gấu này, thậm chí còn không nhận ra được bên cạnh nó còn có hơn chục người con gái xinh đẹp khác, bọn họ đều có mái tóc dài màu bạch kim, suôn mượt óng ả, khuôn mặt những người này hoàn hảo theo tỉ lệ vàng, trán phẳng, không quá cao cũng không quá rộng, sống mũi cao lại thẳng, chân mày nhỏ nhắn thanh tao, lông mi cong vút cùng đôi mắt sâu màu bạc lấp lánh, bờ môi trái tim căng mọng, đỏ hồng kết hợp cùng làn da trắng khiến bọn họ như các nàng tiên nữ giáng trần.

Nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy những người con gái này thật có chút quá giống nhau, cho dù toàn bộ họ có là chị em đi nữa thì cũng khó mà giống nhau đến vậy, từ nét mặt, dáng người đến thần thái, biểu cảm cũng giống nhau cứ như từ một khuôn đúc.

Và trang phục của bọn họ cũng kì lạ không kém, bọn họ mặc trên người là áo giáp của Cẩm Y Vệ, những áo giáp này thì tàn tạ hỏng nát, thậm chí trên đó còn có thể thấy không ít vết máu, cứ như trước khi đến đây bọn họ đã phải trải qua một trận chiến gam go, thế nhưng nhìn những khuôn mặt trắng bóc xinh đẹp kia thì chẳng thấy họ giống chiến binh chút nào.

Tất cả họ chậm rãi bước đi trong mưa, thế nhưng cứ như những giọt nước cũng biết ngại, sợ làm bẩn cái đẹp hoàn hảo, chúng nhẹ nhàng né sang một bên, nhường ra một con đường để bọn họ bước đi.

Mải ngắm nhìn cái đẹp khó tin trước mắt, Việt Phong cứ đứng đó ngẩn ngơ bỏ qua mọi phòng bị, để yên cho con gấu trắng và đoàn người bao quanh.

Cho tới khi hắn choàng tỉnh khỏi cơn mơ thì đã muộn, hắn đã bị bao vây, biết mình lại ngu ngốc mất cảnh giác một lần nữa, Việt Phong thầm chửi vậy trong lòng, đôi mắt hắn lại rực sáng, lập tức trở lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

---

Thiết Cốt cùng Lý Sâm bị sóng xung kích thổi bay, bọn họ khó khăn lắm mới trở lại được, cả hai đều muốn xác định con quái vật chắc chắn là đã chết.

Thế nhưng qua màn mưa, bọn họ lại nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ, Việt Phong và con quái vật đang bị một con gấu và hơn mười người con gái vây quanh, tình thế có vẻ căng thẳng, không rõ những kẻ này xuất hiện có mục đích gì.

Vừa nhìn thấy con gấu trắng xinh đẹp đó, Thiết Cốt liền vui mừng liên lạc với Trần Định:

- "Cậu chủ, là ngài đã gọi Hắc Hùng Vương đến sao?"

Trần Định im lặng không hề trả lời, Thiết Cốt có chút lo lắng, liên tục gọi:

- "Cậu chủ! Người sao vậy?"

Thiết Cốt vẫn cảm nhận được Trần Định ở ngay kia, nằm trong phòng an toàn của chiếc xe ngựa: "Không lẽ đợt sóng xung kích vừa rồi đã khiến ngài bị thương?" Thiết Cốt nghĩ vậy liền muốn đứng lên đi tìm cậu chủ.

Đột nhiên Trần Định trả lời:

- "Ta không sao! Vừa nãy va đập khiến ta có chút choáng váng mà thôi."

Thiết Cốt thở phào một hơi, nghe Trần Định nói tiếp:

- "Hắc Hùng Vương bây giờ đã là Thanh Bạch, người của chúng ta, ngươi không cần can thiệp vào chuyện này nữa."

Thiết Cốt vui mừng, hắn biết Thanh Bạch mạnh đến mức nào, cho dù mười tên Việt Phong cộng mười con quái vật cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì, hắn chỉ thắc mắc:

- "Thế những người con gái bên cạnh Thanh Bạch đến từ đâu?"

Thế nhưng Trần Định im lặng không trả lời hắn.

---

Kinh thành Hội An, Võ gia.

Một đứa bé đang chật vật gánh trên vai khúc gỗ to gấp năm lần cơ thể gầy gò của cậu, mồ hôi tuôn ra như tắm, ướt đẫm bộ quần áo rách rưới, được vá chằng chịt không còn nơi nào lành lặn.

Cậu có nhiệm vụ mỗi ngày phải gánh mười lăm thanh gỗ to lớn này từ bìa rừng ngoài thành đến khu vực luyện tập của Võ gia, phải làm xong mới được ăn cơm.

Cậu không ngại khổ, ngại khó, chỉ cần có ăn thì việc gì cậu cũng làm được, thế nhưng đám người của Võ gia luôn bắt nạt cậu, có hôm chúng đổ nước vào cơm, cậu vẫn ăn, đây là chuyện nhỏ.

Hôm khác chúng trộn đất cát vào thức ăn, ăn ngon, hơi sạn nhưng không sao.

Nhưng tệ nhất là chúng lại cướp đi thức ăn của cậu, khiến cho đã hai ngày cậu không được ăn gì, không đủ còn sức khỏe để hoàn thành việc khuân vác này nữa, cậu sẽ bị đuổi đi, sẽ làm cậu chủ thất vọng.

Nước mắt bất chợt lăn dài trên má Hải Tam, cậu có thể chịu đói thế nhưng không muốn mất đi gia đình mình vừa có, trước khi rời đi Thiết Cốt gia gia đã nói cậu phải sống thật tốt bởi cậu rất quan trọng với cậu chủ Trần Định.

Nhất định hôm nay phải hoàn thành công việc, Hải Tam cắn môi gắng gượng bước đi, chỉ còn một khúc cây cuối cùng này nữa mà thôi, đôi môi bị cậu cắn tới chảy máu, mồ hôi cùng máu nhỏ giọt suốt cả quãng đường dài.

Chỉ còn cách sân tập luyện của Võ gia chưa đến trăm bước, giống như đã kiệt lực, Hải Tam làm rơi khúc gỗ xuống đường, ngất xỉu.