Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 44: Lý do

Chương 44: Lý do

Trong một góc rừng tối ngoài ven Kỳ Lâm trấn, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, có một đôi nam nữ đang ngồi bên nhau, cô gái hai tay ôm gối yên lặng ngắm nhìn người nam tử đang ngồi xếp bằng, vận công trị thương.

Thiết Cốt bị thương không nhẹ thế nhưng nhờ nuốt không ít Đại Dũ Đan mà lúc này hắn đã khôi phục không ít, đã có thể tự mình đi lại, Thiết Cốt quay sang nhìn Lý Viên Viên, cười nói:

- Cô đúng thật là phú bà sao? Đại Dũ đan quý hiếm mà cô cho ta ăn cứ như kẹo trái cây miễn phí vậy.

Lý Viên Viên cũng nhẹ cười, bĩu đôi môi anh đào đã sưng lên vì vết thương cô tự cắn lúc trước, hùa theo lời trêu đùa của Thiết Cốt:

- Đúng vậy, ta chính là phú bà đấy, chỉ cần ngươi chịu theo ta về nhà, mỗi ngày đều có Đại Dũ đan ăn thay kẹo.

Nói rồi, Lý Viên Viên liền nháy mắt với Thiết Cốt, nhưng cô nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm vào môi của cô, ánh trăng lành lạnh hắt lên khuôn mặt của Thiết Cốt, khiến hắn trong mắt cô trở nên thật dễ nhìn, tới vết sẹo dài kia cũng mang lại vẻ phong trần đầy hấp dẫn.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí lúc này có chút ám muội, Thiết Cốt càng nhìn đôi môi sưng tấy, đỏ mọng của Lý Viên Viên, càng thấy cơ thể dần nóng lên, hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô.

"Thật thơm, là hương hoa cúc sao?" hắn nghĩ, cơ thể không tự chủ, chầm chậm tiến lại gần Lý Viên Viên để ngửi cho rõ.

Lý Viên Viên cũng bất giác đỏ mặt, tim cô đập như trống dồn, trong đầu cô loạn những ý nghĩ kì lạ: "Sau hắn lại tiến lại gần, hắn muốn gì, hắn đã cứu mình nhưng thế này nhanh quá, a a!"

Lý Viên Viên nghĩ nhiều quá, đầu óc trở nên quá tải, mặt cô lúc này đỏ như gấc, hai bàn tay giấu trong tay áo đang nắm lại thật chặt bởi hồi hộp, chẳng rõ vì lí do gì Lý Viên Viên từ từ nhắm hai mắt lại.

Thiết Cốt không ngừng tiến sát, mùi hương của Lý Viên Viên theo đó cũng ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi thở gấp gáp, nóng hổi của cô phả vào mặt hắn, càng khiến mùi thơm của cô lan tỏa, thế nhưng điều hắn tập trung nhất là đôi môi mềm mại kia, nó quyến rũ như một trái anh đào chín mọng, mời gọi người cắn xuống.

- "Alo! Alo!"

- "Thiết Cốt ngươi đâu rồi, bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

Giọng Trần Định vang lên trong đầu Thiết Cốt khiến hắn giật thót mình, không khống chế được mà dựng thẳng người lên, bỏ qua cơ hội chỉ còn cách chưa đầy một gang tay.

Lý Viên Viên cũng giật mình lùi lại, hai tay ôm lấy đôi má đỏ hồng, xấu hổ vội vã đứng lên chạy về phía xe ngựa, giọng nói có chút run run:

- Để ta về xe kiểm tra cậu chủ của ngươi.

Thiết Cốt ngồi đó thẫn thờ nhìn theo bóng Lý Viên Viên, vết sẹo trên mặt tự dưng căng lên, gân xanh trên trán cũng giật giật, hắn đang rất, rất tức giận, giọng run run trả lời Trần Định, gằn từng chữ:

- "Cậu chủ!"

- "Ta!"

- "Rất!"

- "Ổn!"

Trần Định thở phào nhẹ nhõm, giống như không nhìn thấy thái độ của Thiết Cốt, cậu vui vẻ trả lời:

- "Vậy thì tốt!"

---

Thiết Cốt sẽ mãi mãi không thể biết được rằng trong xe ngựa, chủ nhân của hắn đang mắng xối xả vào màn thủy tinh, trên đó chiếu cảnh mờ ám của hắn và Lý Viên Viên.

╮(︶▽︶)╭

"Tên Thiết Cốt phản bội này, chủ nhân của ngươi còn chưa có mảnh tình nào vắt vai, thế mà ngươi dám công khai phát cơm chó cho ta xem, khà khà! Biết sự lợi hại của chó độc thân ba mươi năm chưa?"

---

Khi Thiết Cốt trở lại, Lý Viên Viên đã trở lại buồng xe, cửa sổ hay cửa chính cũng đều đã khóa chặt, hắn thở dài một hơi, biết rằng cô đang không muốn nhìn thấy hắn, Thiết Cốt ngồi vào vị trí phu xe, muốn điều khiển lũ ngựa đi về trung tâm Kỳ Lâm trấn, đột nhiên Lý Viên Viên nói:

- Phiền ngài đưa ta trở lại chỗ của Lý Sâm, Lý Quý.

Thiết Cốt nghe vậy vội nói:

- Không nên, rất có thể vẫn còn người của bọn chúng ở đó, chúng ta tốt nhất vẫn là tới nơi an toàn trước, sau đó cử người tới thu xác của Lý Sâm, Lý Quý thì hơn.

Lý Viên Viên nói tiếp:

- Nếu bọn chúng vẫn còn ở đây thì từ lúc ngài trị thương chúng đã tấn công rồi, mà ta không chỉ muốn nhìn hai người họ lần cuối, mà còn vì ở đó vẫn còn Lộ Cốt vẫn sống, ta muốn thông tin từ hắn. Kẻ nhát gan như hắn, không khó để bắt hắn nôn ra thông tin có giá trị.

Thiết Cốt có thể nghe ra được sự căm hận trong lời nói của cô khi nhắc tới Lộ Cốt, chắc chắn kết cục của kẻ này sẽ không tốt đẹp gì.

Biết rằng dù mình có nói gì thì cũng không thể thay đổi ý định của Lý Viên Viên, Thiết Cốt đành quay xe trở lại.

Trên đường đi, cả hai người đều im lặng, không ai nói câu gì, Thiết Cốt loay hoay tìm chủ đề để phá bầu không khí khó xử này, hắn hỏi:

- Lý tiểu thư, cô có biết bọn sát thủ này muốn bắt cô để đổi lấy gì từ Lý Lam không?

Lý Viên Viên im lặng một chút rồi cũng trả lời:

- Nếu ta đoán không sai, có lẽ thứ bọn chúng muốn chính là công thức của Đại Dũ đan.

Thiết Cốt sờ vào lọ thuốc ở trong ngực mình, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Lý gia chính là nơi sản xuất của Đại Dũ đan? Khó trách loại đan dược quý hiếm lại được phân phối hoàn toàn độc quyền bởi họ, mỗi tháng chỉ có hơn một nghìn viên được bán ra, từng lọ đều là đấu giá trực tiếp, lợi nhuận của thứ này đúng là khó có thể hình dung được.

Lý Viên Viên cười nhạt nói:

- Nó không phải của Lý gia, họ chỉ bán nó thôi, công thức nằm trong tay Lý Lam, và hắn là người thu sáu phần lợi nhuận từ đó.

Thiết Cốt bất ngờ, ồ lên, hắn chợt hiểu ra một vấn đề đã thắc mắc nhiều năm nay, hắn nói:

- Thì ra là vậy, ta đã luôn tự hỏi tại sao quân đội dưới chướng Lý Lam lại có thể được triều đình cung cấp nhiều trang bị tốt đến vậy, hóa ra hắn đã tự mua chúng, nguồn thu từ Đại Dũ đan giúp hắn có được đội quân được đắp lên từ vàng.

Nói xong Thiết Cốt giống như càng buồn cười.

- Vậy đám cướp này thật đần độn, thật khó có chuyện Lý Lam lại vì một người con gái mà mất đi con gà đẻ trứng vàng của mình, hai người còn chẳng phải anh em ruột. Bọn chúng dù bắt được cô cũng là phí công mà thôi.

Thế nhưng Lý Viên Viên lại lạnh lùng trả lời:

- Hắn sẽ đổi.

Thiết Cốt lập tức giật mình, quay đầu lại tròn mắt nhìn buồng xe đóng chặt phía sau lưng, hắn không thể tin được.

Dù không tin nhưng hắn cũng nghe ra sự chắc chắn trong lời của Lý Viên Viên, cô cũng không cần đề cao bản thân trước mặt hắn.

Lý gia trước nay nổi tiếng với sự khắc nghiệt trong quá trình tuyển chọn người thừa kế, mỗi lần đều kéo dài hàng chục năm, chỉ cần là người họ Lý, bất kể gia thế là dòng chính hay phụ, miễn là có tài năng hơn người là có thể tranh lấy một cơ hội ngồi lên chiếc ghế lãnh đạo gia tộc.

Lý Lam chính là một truyền kì nổi bật nhất trong Lý gia nhiều năm qua, hắn là một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ trong chiến tranh, tuổi thơ chật vật vì miếng ăn, thế nhưng với sự nỗ lực cùng trí tuệ thiên tài, hắn đã nhanh chóng trèo lên, đạt được danh vọng đỉnh cao nhờ những chiến công hiển hách ngoài chiến trường.

Thiết Cốt đã từng gặp hắn một lần, bảy năm trước, ở vịnh Bạch Vân, nay đã đổi tên thành Hồng Vân, khi đó tiến độ xâm lược Thủy tộc bị gián đoạn bởi mùa đông, rất nhiều băng trôi từ phía bắc xuống, như những đám mây trắng xóa lấp kín vịnh mặt biển, đó cũng là lí do nơi này có tên Bạch Vân.

Hải quân Đại An đã kẹt ở nơi này nhiều tháng, thủy tộc liên tục đánh lén khiến tổn thất ngày càng nghiêm trọng, đó là lúc triều đình cử Lý Lam xuất chinh.

Ban đầu ai cũng cười cượt về một vị tướng bộ binh nay lại cầm quân đánh hải chiến, nhiều tướng lĩnh còn tức giận muốn giải ngũ vì quân lệnh ngu ngốc này.

Thế nhưng khi Lý Lam đến, không còn một ai nghi ngờ về chiến thắng sắp tới, chiến hạm của Lý Lam to lớn gấp mười lần chiến thuyền của đô đốc, phá băng như chẻ tre, một đường thẳng tiến, hắn như một ông kẹ bắt nạt Thủy tộc, chiến hạm đi tới đâu thì màu nước đổi sang màu đỏ tới đó.

Kinh khủng hơn là do mùa đông, máu và xác thủy tộc đông cứng thành một lớp thật dầy trên khắp vịnh Bạch Vân, tên của Lý Lam truyền khắp thiên hạ vì làm được điều trước nay chưa từng có, nơi này cũng vì hắn mà đổi tên thành Hồng Vân, trớ trêu thay khi cái tên thơ mộng đó lại ẩn chứa biết bao là máu thịt.