Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 46: Ăn

Chương 46: Ăn

Khi mọi người trong Kỳ Lâm trấn vẫn đang say sưa với những cuộc vui của mình thì ngay sát đó, chỉ cách một cánh rừng nhỏ, một con quái vật khát máu đã được thả ra.

Lý Viên Viên đã hoàn toàn biến đổi thành một sinh vật kì lạ, lớp da bên ngoài như được đan bằng hàng nghìn hàng vạn những mạch máu nhỏ, và bên trong những mạch máu đó, huyết dịch vẫn chảy.

Nó đứng thẳng cao hơn hai mét, đầu trong như một búp sen to lớn, khi thứ này bung nở, lộ ra một khoang miệng đầy những chiếc sắc nhọn, nó cũng có một chiếc lưỡi thật dài, trên đó chi chít những chiếc gai hình móc câu đáng sợ.

Hai tay nó không chia thành các ngón mà chỉ có hai chiếc xiên sắc nhọn giống như mọc trực tiếp từ xương cánh tay, hai chân cũng biến ra những móng vuốt thô cứng.

Sau khi biến đổi, chẳng còn chút đặc điểm nào của Lý Viên Viên xinh đẹp nữa mà chỉ còn thứ sinh vật đáng sợ, khát máu này.

Nó đã chú ý đến Thiết Cốt và Lý Sâm đang ở đó, nó gầm lên, mở tung cái đầu lâu của mình, như một bông sen đầy răng kì dị, muốn lao đến tấn công hai người.

Thế nhưng đột nhiên nó khựng lại, hai tay ôm lấy đầu rên rỉ, trong đầu nó có âm thanh nghiêm cấm nó động tới hai người này.

Một lúc sau, giống như tìm thấy mục tiêu ngon lành hơn, nó bỏ qua Thiết Cốt, lè cái lưỡi dài đầy gai của nó ra, ngoe nguẩy thứ đó trong không khí, có vẻ như nó đang đánh hơi, rất nhanh đã tìm thấy Lộ Cốt đang hôn mê gần đó.

Nó nhảy tới cạnh Lộ Cốt, nghiêng đầu ngắm nhìn con mồi, sau đó dùng cái xiên trên tay xuyên qua cái đùi còn lại của Lộ Cốt, đau đớn khiến hắn tỉnh lại, mở mắt ra thì chào đón hắn chính là một cái miệng đỏ lòm và đầy răng.

Lộ Cốt hoảng sợ vội vàng muốn lùi lại, thế nhưng chân của hắn đã bị quái vật cố định, dãy dụa càng khiến hắn đau đớn, nghe âm thanh rên rỉ của Lộ Cốt, nó có vẻ thích thú, đầu lâu của nó run rẩy như đang cười.

Để Lộ Cốt càng thêm đau đớn, nó nhấc tay trên, treo ngược Lộ Cốt giữa không trung, phần cơ đùi bị cả trọng lượng cơ thể kéo xuống, rách toạc ra một đường dài, Lộ Cốt gào thét thống khổ, càng khiến quái vật vui vẻ hơn.

Lộ Cốt nhìn thấy Thiết Cốt đứng gần đó, mắt lóe lên hy vọng, liều mạng van xin:

- Vị huynh đệ kia, làm ơn cứu ta. Ta có rất nhiều tiền, cứu ta, ta sẽ đưa ngươi một trăm, à không, một...một vạn lượng vàng.

Thiết Cốt đứng đó im lặng, lạnh lùng nhìn Lộ Cốt, khiến hắn càng hoảng hốt, vội vã nói ra bí mật của Lý gia, cầu một hy vọng sống:

- Cứu ta, ta sẽ cho ngươi biết bí mật về Lý Lam và Lý Viên Viên, chỉ cần lấy nó đe dọa bọn họ, ngươi thích bao nhiêu tiền cũng có! Ta thề đó là sự thật! Ta thề đấy!

Thiết Cốt thở dài, lắc đầu, quay về chỗ Lý Sâm, nhẹ giọng nói:

- Báo ứng.

Lộ Cốt thấy Thiết Cốt quay đi liền gào thét, van nài thảm thiết nhưng tất cả đều vô ích, quái vật cũng đã chán, khi thấy Thiết Cốt quay đi, nó lấy chiếc xiên còn lại cứa một đường trên cổ Lộ Cốt, máu phun ra thành tia, bắn đầy lên người nó.

Lộ Cốt dùng hai tay bịt lại vết cắt trên cổ mình, hắn bị sặc bởi chính máu của mình, hắn cố nói gì đó nhưng chẳng còn rõ ràng nữa, đầu lâu của con quái vật cũng dần mở rộng bao trùm lấy đầu Lộ Cốt.

Thiết Cốt cõng lấy Lý Sâm quay người rời đi, không ngoảnh lại chứng kiến thế nhưng từng tiếng nhai xương răng rắc cũng để hắn biết rằng Lộ Cốt đã trở thành thức ăn vào bụng con quái vật đó.

Nếu không phải phần trong nó vẫn còn phần nào đó là Lý Viên Viên thì bây giờ hai người cũng đã bị nó coi là con mồi.

Khi đã an toàn lên xe, Thiết Cốt vội hỏi Trần Định:

- Cậu chủ, tại sao Lý Viên Viên lại biến thành quái vật như thế kia? Nó có mùi rất giống Hắc Hùng Vương sau khi được ngài tái sinh.

Trần Định cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với Lý Viên Viên, chú nguyền trong người hắn cũng đang xao động muốn thoát ra, nhưng không giống khi nhìn thấy đồ ăn mà cảm xúc này giống như nó đã tìm thấy đồng bạn, ngẫm nghĩ một lúc Trần Định mới trả lời Thiết Cốt:

- Có lẽ bên trong cơ thể Lý Viên Viên có một loại chú nguyền nào đó, và lúc này nó đang chiếm quyền kiểm soát thân thể cô ấy.

Thiết Cốt nghe thế, hỏi tiếp:

- Vậy ngài có thể cứu cô ấy đúng không?

Trần Định lắc đầu, nói:

- Ta không biết làm sao để cứu cô ấy!

Thực ra Trần Định có thể thử thả chú nguyền trong cơ thể mình để nó xử lí kẻ đồng loại kia, thế nhưng sau đó sẽ có biến cố gì phát sinh thì cậu lại không thể kiểm soát được, nếu chẳng may chú nguyền mạnh lên, chiếm luôn quyền điều khiển cơ thể và hệ thống của cậu thì chính là nát bét mất.

Ngoài kia, quái vật Lý Viên Viên đã xơi xong Lộ Cốt nhưng cơn đói của nó vẫn chưa giảm xuống, nó cần thêm thật nhiều thức ăn nữa, nó thè cái lưỡi dài ngoằng của mình ra, uốn lượn nó trên không trung, như thợ săn đánh hơi con mồi, cuối cùng, cái lưỡi chỉ hướng về trung tâm Kỳ Lâm trấn, nơi tràn ngập ánh sáng và tiếng người huyên náo.

Nó biết, nơi đó chính là bàn tiệc, chứa thật nhiều đồ ăn, thu chiếc lưỡi trở lại, đầu của nó cũng khép về hình búp sen, giấu đi khoang miệng khủng bố.

Với đôi chân dài quá khổ, khiến dáng đi của nó thật kì dì, lưng nó còng xuống, cắm hai tay xuống đất, nó di chuyển như một loài nhện kì lạ, rất nhanh, nó đã khuất bóng trong rừng cây.

---

Trong xe ngựa, Trần Định còn đang phân vân rằng liệu có nên thả chú nguyền ra hay không thì Lý Sâm đã tỉnh lại, lão chầm chậm mở mắt, câu đầu tiên hắn hỏi chính là:

- Tiểu thư đâu?

Thiết Cốt nhìn lão một hồi rồi kể cho lão nghe về chuyện vừa xảy ra, từ việc bọn họ đã lừa giết đám sát thủ như thế nào tới chuyện vì cứu lão mà Lý Viên Viên đã tự cắt cổ tay mình, cuối cùng vì thứ gì đó trong cơ thể Lý Viên Viên thoát ra đã biến cô ấy thành quái vật.

Nghe đến đây, lão hoảng hốt ngồi dậy, bất chấp thương thế còn rất nặng, lão cầm lấy vũ khí như muốn nhảy khỏi xe, Thiết Cốt giữ chặt lấy lão nói:

- Lão vừa từ cõi chết trở về, còn rất yếu, lão muốn làm gì?

Lý Sâm cử động đột ngột khiến lão ho liên tục, ho cả ra máu, Thiết Cốt liền ép lão phải nằm xuống nhưng vừa ngừng cơn ho, Lý Sâm đã nắm chặt tay Thiết Cốt nói:

- Mau gọi người đi sơ tán Kỳ Lâm trấn..., mau lên!

Chỉ nói được vậy, lão lại ho lên sặc sụa, Thiết Cốt thấy lo lắng cho lão, liền đánh xe ngựa chạy về hướng trung tâm Kỳ Lâm trấn, trong xe Lý Sâm lại khó khăn nói ra:

- Báo cho Cảm Y Vệ, cần sức mạnh của họ...

Hiểu ý lão, Thiết Cốt lập tức quay xe trở lại cửa vào Kỳ Lâm trấn, tạm thời không lo chuyện bại lộ thân phận.

Trên đường đi, Lý Sâm cũng đã đỡ hơn, cơn ho cũng thuyên giảm, lão cũng kể ra nguồn gốc của con quái vật đó:

Khi còn là một cô bé ba tuổi nhỏ xíu, Lý Viên Viên đã luôn làm phiền cha mẹ bằng câu chuyện về cơn ác mộng hàng đêm của cô, cô mơ thấy một con quái vật màu đỏ, ban ngày nó trốn trong người cô, còn ban đêm nó lẻn ra ngoài săn bắt và ăn thịt động vật.

Tuy nhiên cha mẹ Lý Viên Viên quá bận rộn với công việc của gia tộc, họ coi đó chỉ là sự quấy nhiễu của trẻ con, mặc kệ cô với ác mộng của mình.

Vài năm sau, Lý Viên Viên lại kể với cha mẹ về cơn ác mộng đó, thế nhưng đáng sợ hơn là động vật đã không còn đủ để thỏa mãn cơn đói của con quái vật ấy nữa, đêm qua nó đã bắt đầu săn con người.

Bố mẹ Lý Viên Viên mắng cô bị điên, sau đó cấm túc cô, nếu không phải có Lý Sâm can ngăn, sợ rằng họ đã bắt cô đi khám bệnh tâm thần.

Kinh thành lúc đó xảy ra nhiều vụ mất tích ly kì, thế nhưng phần lớn đều là dân thường hoặc là kẻ ngoại lai từ bên ngoài đến, triều đình cũng coi thường, không tập trung điều tra làm rõ.

Tới một ngày, Lý Viên Viên vừa chạy vừa khóc đến gặp cha mẹ, cô nói đêm qua con quái vật đã ăn thịt cậu của mình, bố cô tức giận tát cô, mắng cô gở miệng, cậu của cô vừa mới trở về kinh thành sau một chuyến buôn bán dài ngày, sao lại bị ăn thịt.

Thế nhưng tận ba ngày sau, cậu của Lý Viên Viên vẫn bặt vô âm tín, Lý gia cho người đi tìm khắp kinh thành đều không thấy, Lý Viên Viên thì liên tục khóc lóc, khẳng định cậu của cô đã bị quái vật ăn thịt.

Lúc này, cha mẹ cô mới nhíu mày, lo sợ những gì con gái nói là thật.