Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 49: Tự phụ

Chương 49: Tự phụ

Khi nghe Việt Phong và Cẩm Niên tự giới thiệu đến từ Viêm Hỏa Sơn, Lý Sâm đã rất ngạc nhiên, lão nói:

- Đã rất lâu rồi không thấy đệ tử của Viêm Hỏa Sơn rời núi, có lẽ cũng phải ngoài hai mươi năm rồi ấy nhỉ? Không biết Ma sơn chủ có còn khỏe mạnh, có bao giờ nhắc đến bạn cũ Lý Sâm?

Hai người nghe vậy liếc nhìn nhau, đồng thời chắp tay cúi người trước Lý Sâm, lễ phép trả lời:

- Kính thưa tiền bối, mong người bớt đau buồn, Ma sư tổ đã tọa hóa năm năm trước.

Lý Sâm nghe vậy liền lắc đầu, thở dài:

- Thời gian thấm thoát đã mấy chục năm, bạn bè lại ngày càng ít, sinh lão bệnh tử âu cũng là điều khó tránh. Thật may là Viêm Hỏa Sơn vẫn có những đệ tử chân chính, lấy nhân nghĩa làm đầu, không làm ô danh sư môn.

Việt Phong và Cẩm Niên nghe vậy đành gượng cười xấu hổ, bọn họ nào có nhân nghĩa gì, chẳng qua muốn thử liều một chút xem có thể kiếm được chút tiền hay không mà thôi.

Kỳ Lâm trấn là địa điểm đầu tiên bọn họ đến sau khi rời khỏi sư môn, ai ngờ lại vì vui vẻ quá mà nướng hết tiền vào sòng bạc nơi đây mất rồi, dù vậy hai người không thể nói thẳng ra như vậy, cũng khiêm tốn nói:

- Phải là hai vị tiền bối hào hiệp, trượng nghĩa mới đúng, giữa lúc nguy nan không ngại ngăn cơn sóng dữ, nhất là Lý Sâm ngài, tuổi đã cao thế nhưng phong độ vẫn là đỉnh cao.

Lý Sâm vội xua tay không dám nhận, Thiết Cốt cũng hùa theo Lý Sâm khen hai người Việt Phong và Cẩm Niên:

- Hai người mới là tuổi trẻ anh hùng, nhìn qua cũng chỉ mới ngoài hai mươi, vậy mà khí chất phi phàm, chắc chắn cũng là thiên tài hiếm có, hậu sinh khả úy, Viêm Hỏa Sơn thật là may mắn.

Nghe thấy hai vị tiền bối tâng bốc chính mình, Việt Phong và Cẩm Niên đều thích thú ra mặt, trước giờ trong sư môn chưa từng ai khen bọn họ như vậy, mà chỉ toàn chỉ trích rất khiêm khắc.

Lý Sâm cười cười, nói:

- Hai ngươi còn trẻ, tài năng là có, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều, hãy để hai người già bọn ta làm mũi công, hai đứa đứng sau trợ trận là được.

Việt Phong nghe thế liền không vui, tự vỗ ngực, tự tin nói:

- Lý Sâm tiền bối không phải lo, chúng ta là là nhóm đệ tử tinh anh nhất của Viêm Hỏa Sơn, con quái vật này chẳng là gì cả!

Cẩm Niên cũng rút đao, khẳng định chắc nịch:

- Hai vị cứ ở sau chúng ta, chờ đợi sơ hở của nó là được.

Thiết Cốt và Lý Sâm quay sang nhìn nhau, hai người chính là muốn kích động hai đứa trẻ này, để chúng chủ động tấn công, bọn họ đều bị thương rất nặng, khả năng đánh một trận chiến dài hơi là không thể.

Và cũng là để chúng hiểu rằng, giang hồ hiểm ác, không phải cứ ai nhận là bạn của sư tổ là cũng đáng tin, buông lỏng cảnh giác như vậy, cũng may hai đứa nhóc này gặp bọn họ, chứ nếu là người khác, có lẽ chết cũng không biết mình chết thế nào.

Tên chỉ huy Cẩm Y Vệ - Vũ Nam thấy bốn người họ chẳng thèm để ý đến mình, liền hắng giọng rồi nói:

- Các vị anh hùng, con quái vật rất lợi hại, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, phối hợp với nhau để giết được nó...

Còn chưa để Vũ Nam nói xong, Cẩm Niên đã cười, cô nhấc đao chỉ về phía hắn, cao ngạo nói:

- Yếu như ngươi lại muốn phối hợp với bọn ta? Ngươi theo kịp sao?

Sự khinh miệt lộ rõ trên mặt Cẩm Niên khiến Vũ Nam rất tức giận, gân xanh trên trán co giật liên hồi, thế nhưng hắn vẫn kìm nén:

- Tại hạ tuy yếu, thế nhưng vẫn có kế hoạch tác chiến của mình, cảm phiền các vị lắng nghe một chút...

Đột nhiên cả bốn người đều rút ra vũ khí, căng thẳng đề phòng, con quái vật đến rồi, nó đang lẩn trốn, như một thợ săn yên lặng quan sát con mồi.

Biết rằng không còn nhiều thời gian, Vũ Nam vội vàng nói ra kế hoạch của mình:

- Các vị, con quái vật này rất thông minh, nó biết lợi dụng địa hình nhà cửa phức tạp của Kỳ Lâm trấn để lẩn trốn, chúng ta cần ép nó trở lại quảng trưởng, nơi có khoảng trống để bao vây nó.

Đúng lúc này cả Việt Phong lẫn Cẩm Niên đều quát lớn cắt ngang lời Vũ Nam:

- Nó đây rồi!

Họ nhảy lên, chém nát tan một bức tường gần đó, lộ ra con quái vật đang treo ngược trên trần nhà, chính nó cũng đang chuẩn bị tấn công bọn họ nhưng lại chậm hơn một bước.

Bị bất ngờ, nó có chút hốt hoảng muốn bỏ chạy, Việt Phong lao tới chặn đường, Cẩm Niên cũng lao tới vung đao về con quái vật:

- Phàm hỏa!

Đao của cô đột nhiên bắt lửa, cháy rực lên, chém vào đùi con quái vật, giống như chặt vào sắt thép, da của nó cứng vô cùng, tuy nhiên cô cũng để lại một vết thương khiến nó đổ máu, không chỉ vậy, da thịt xung quanh vết chém còn bị thiêu đốt thành than, ngăn chặn vết thương khép lại, vô hiệu hóa khả năng phục hồi của nó.

Vũ Nam thấy vậy, mắt sáng lên, ra là nó sợ lửa, hoặc năng lượng có thuộc tính hỏa, như vậy thì quân đội có rất nhiều cách để hạ được nó.

Bên kia, cuộc chiến lúc này cứ như nghiêng hoàn toàn về một phía, cả hai người Việt Phong và Cẩm Niên đều dùng Phàm hỏa đốt cháy vũ khí tấn công quái vật, khiến nó toàn thân là những vết cháy đen, hai chiếc xiên trên tay cũng bị chặt đến sứt mẻ nhiều nơi.

Con quái vật không ngăn được sự ăn ý của hai người họ, chỉ biết lấy bốn chi mà chống đỡ.

Lý Sâm đằng sau vẫn liên tục nhắc nhở bọn họ cẩn thận:

- Hai người tuyệt đối không được chủ quan, đừng để nó có cơ hội lật ngược.

Cả Việt Phong và Cẩm Niên đều cười to tự tin, nói:

- Sẽ không có chuyện đó đâu.

Cảm thấy đã đến lúc, Việt Phong đánh mắt ra hiệu cho Cẩm Niên, cô cũng hiểu ý, lùi lại một chút tập trung linh lực, họ quyết định dồn sức cho đòn tuyệt chiêu mạnh nhất, chấm dứt trận chiến đơn giản này:

- Song Hỏa Long!

Với tốc độ cực nhanh, hai người liên tục đổi hướng tấn công con quái vật, linh lực hai người dần hòa quyện, không khí xung quanh bốc cháy, tạo nên một cơn lốc lửa ngùn ngụt, bao trọn lấy con quái vật, các ngôi nhà xung quanh cũng bị ngọn lửa thiêu trụi nhanh chóng.

Ánh sáng và sức nóng từ đòn Song Hỏa Long này khiến cả ba người Thiết Cốt, Lý Sâm và Vũ Nam đều phải lùi lại thoát khỏi phạm vi trận chiến, riêng Vũ Nam bực bội gắt lên:

- Hai đứa oắt con ngu ngốc!

Hai người Thiết Cốt tuy không nói gì nhưng cũng đồng ý với Vũ Nam, hai đứa nhóc này ra đòn không hề tính toán, với số linh lực cực lớn vừa dùng cho chiêu thức này, chỉ sợ cả hai đứa chúng đều đã kiệt sức, nếu con quái vật còn sống, có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.

Thậm chí hai đứa chúng còn cố tình muốn thị uy chứng tỏ sức mạnh, mở rộng cơn lốc lửa ép ba người rời đi, quên mất rằng bọn họ ở đó để cứu chúng khi có chuyện bất trắc.

---

Cơn bão lửa qua đi, lộ ra một khoảng đất tan hoang, hầu như mọi thứ bị cơn lốc bao trùm đều hóa thành tro tàn, ở trung tâm là một cơ thể có bốn chi kì dị, nó bị đốt cháy đen xì như than cốc, hai người Việt Phong và Cẩm Niên thì ngồi bệt dưới đất thở hổn hển, hoàn toàn bỏ đi sự phòng bị phải có.

Thấy ba người Vũ Nam đang chạy đến, bọn họ vẫy tay vui mừng như muốn thông báo rằng đã chiến thắng, mà không biết rằng cả bọn họ đều rất căng thẳng, họ lao đến để tiếp tục tấn công cơ thể đã cháy thành than kia, kinh nghiệm cho họ biết chuyện này không thể dễ dàng như vậy được, Lý Sâm quát lên với hai người:

- Mau lui lại!

Đã muộn, từ lòng đất, ngay dưới vị trí Cẩm Niên ngồi, đâm lên một cây xiên nhọn hoắt, đỏ lòm đầy máu, xiên thủng hộp sọ của cô dễ dàng như xiên hoa quả, đầu Cẩm Niên nổ tung như trái dưa hấu, văng tung tóe khắp nơi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Việt Phong cách đó không xa, chỉ trơ mắt nhìn mà không hề phản ửng kịp, cho tới khi con quái vật kéo xác của Cẩm Niên xuống lòng đất, có thể nghe rõ tiếng rôm rốp nhai xương vang vọng.

Việt Phong gào lên điên cuồng, hắn xông tới chém bay cái xác cháy đen, hóa ra đó chỉ là lớp da bên ngoài của con quái vật, nó chịu đau bóc lớp da đó để làm chiếc khiên chắn lửa, còn nó thì bí mật đào xuống mặt đất chờ cơ hội phản đòn.