CHƯƠNG 417: Đi đào kho báu

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

CHƯƠNG 417: Đi đào kho báu

CHƯƠNG 417: Đi đào kho báu

***
Đã hơn 10 giờ khuya, phần lớn những ngôi nhà đã tắt điện chỉ còn lại ánh đèn dầu hiu hắt. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm ngôi làng. Bà Già đã buông màn đi ngủ, Sơn Ca trở lấy ba lô lục lọi trong chốc lát rồi quay ra nói với tôi:

- Xà beng và thuổng mày có không?

Tôi đặt quyển truyện sang bên, nhổm người dậy đáp:

- Xà beng và thuổng, xẻng đều có. Đồ của chú Chung cũng cất trong buồng.

- Muốn kiếm tiền không?

- Dạ? Tiền á? Ừm… tiền thì ai chẳng cần, anh hỏi lạ thật.

- Được, vậy đi kiếm tiền với tao. Tao với mày cưa đôi!

Tôi ngoái nhìn đồng hồ:

- Hơn 10 giờ rồi đi kiếm tiền ở đâu ạ?

- Đi khắc biết. Tao thích mày nên tao rủ mày đi cùng, tao sẽ chia cho mày một nửa số tiền kiếm được nhưng mày phải kín miệng.

Tôi ngồi hẳn dậy hỏi nhỏ:

- Đi… đi ăn trộm á?

- Tao thèm đéo gì đi ăn trộm.

- Thế kiếm tiền ở đâu ạ?

- Mày có cái tật hỏi nhiều nên sửa đi, biết nhiều có thể tốt nhưng hỏi nhiều chưa chắc đã tốt.

Tôi nhăn nhó:

- Thế… thế em phải làm gì?

- Tao ra ngoài sân ngồi một lát, mày vào mang xà beng, thuổng và xẻng đi theo tao.

Tôi nhìn Sơn Ca không chớp mắt. Tôi đã nghe rõ nhưng trí não vẫn chưa tài nào xử lý kịp nên cứ ngồi ngây ra. Sơn Ca giục:

- Khẩn trương!

- Được, được!

Tôi vào buồng lấy những thứ Sơn Ca yêu cầu mang bỏ ra ngoài bồn hoa, toàn là đồ chuyên dụng của đám thầy trò họ Đường mà tôi đã trưng dụng trước đây, sau đó trở vào nhà thay quần áo, đi giày, trùm mũ len lên đầu, lá bùa nhét vào trong cổ áo. Tôi định mang theo thanh kiếm của mình nhưng lưỡng lự giây lát rồi lại thôi, đi với anh thầy mà cầm theo thứ này thật là khó coi, cũng khó mà giải thích.

Sơn Ca đang ngồi xếp bằng tròn giữa khoảng sân gạch trước nhà, trước mặt cắm vài nén hương, mùi hương rất thơm. Tôi đứng trên bậc tứ cấp nhìn bóng lưng của Sơn Ca trong im lặng, tôi thầm nghĩ:

- "Chẳng lẽ đi trộm mộ? Không phải chứ, sức mình với sức anh này thì có đào đến Tết sang năm cũng chẳng được một cái hố vài mét. Mà thôi, đâm lao thì phải theo lao, để xem anh Ca này kiếm tiền kiểu gì, đi trộm của ở đình chùa, miếu mạo là mình trốn trước, không chơi mấy vụ ấy."

Sơn Ca ngồi lặng im như vậy thêm vài phút, mấy nén hương cháy bùng lên khiến tôi có chút giật mình trố mắt nhìn. Sơn Ca khoát tay:

- Đi thôi!

Cửa nhà đã khép, đèn điện đã tắt chỉ còn ánh đèn dầu như mọi ngày. Tôi đi theo Sơn Ca ra cổng, anh ta nhún nhẹ người bật lên tường, nhoáng một cái đã mất dạng ở bên kia bức tường còn tôi thì không thể bởi đồ đạc đang vác trên vai. Sau khi đưa những thứ mình mang theo qua khe cổng tôi mới leo tường, Sơn Ca đứng chờ tôi, anh ấy mang theo cái ba lô cũ mèm. Bộ quần áo đã xếp gọn để trên giường, chẳng biết trong ba lô chứa cái gì nhưng chắc chắn có thanh kiếm gỗ trừ yêu đã khoe với tôi lúc sáng.

Sơn Ca vẫn bước rất nhanh, tôi khá vất vả để chạy theo. Đến đoạn rẽ gần bụi tre Sơn Ca mới dừng lại chờ tôi. Tôi vừa chạy đến thì anh ta bảo:

- Qua cánh đồng, mày có nhảy sang bên đó được không?

- Được nhưng để làm gì? Không phải mình đi đào mộ ạ?

- Ai bảo mày là đi đào mộ?

- Em tưởng thế. Đêm hôm khuya khoắt như thế này vác xà beng với xẻng chỉ có đi đào mộ trộm, đào trộm mà bị bắt thì nhừ đòn đấy anh.

- Tao không trộm mộ nhưng đúng là đi đào đất.

- Đào đất? – Tôi tỏ ra ngạc nhiên.

- Ừ! – Sơn Ca gật đầu rồi chỉ cho tôi hướng đi – Nhảy sang bên kia rồi tao với mày đi về hướng Đông Nam, phía những rặng bạch đàn đằng kia.

Tôi giật mình:

- Mương Khoai á?

- Ừ!

Sơn Ca nói xong thì bước nhanh qua đường, mon men từng bước xuống gần mương nước nhỏ rồi nhảy sang bên kia. Tôi nhăn trán nghĩ trong giây lát rồi đi theo, những thứ đang vác trên vai thì tôi ném qua trước rồi mới nhảy.

- Bà cháu mày ở nhà chẳng làm ruộng mà có đồ tốt nhỉ?

- Cái gì ạ?

- Thì xẻng, xà beng này nhìn qua là biết đồ tốt, thứ này không mua được ở đây đâu. Đồ ngoại hả?

- Bạn em cho, bố nó là bộ đội đấy!

- Thảo nào.

- Mà mình đi đào cái gì thế anh?

- Đi đào của!

- Hả? Đào… đào của, của ai ạ?

- Của Thiên, của Địa chứ chẳng của ai.

Sơn Ca không giải thích, anh ta bước nhanh trên những bờ ruộng nằm lọt thỏm giữa những ruộng lúa sắp đến mùa gặt, tôi vội vã chạy theo sau. Tôi đã đoán biết được Sơn Ca làm gì rồi, nhất định anh ta đi đào vàng hoặc tiền xu.

Sơn Ca dừng lại bên cạnh một lùm cây nhỏ trên dải đất ngăn cách mương Khoai với cánh đồng lúa. Tôi không lạ lẫm dải đất này bởi gần một năm trước tôi từng thông thuộc những gốc cây, ngọn cỏ ở đằng xa kia, tôi cũng đã từng bắc cầu phao bằng một dải khăn lấy từ vải liệm. Sơn Ca nhìn trước ngó sau như để tìm kiếm vật mốc hoặc có thể xem xung quanh có ai đang rình mò hay không. Tôi cũng ngoái nhìn tứ phía nhưng không phải sợ bị phát hiện mà tôi đang cố nghĩ xem vàng mà Sơn Ca đang tìm có thể nằm ở đâu, tại sao bấy lâu nay hai chị không chỉ cho tôi.

- "Đêm hôm mình đi thế này kiểu gì chị Ngọc Hoa cũng lảng vảng ở đâu đó cho mà xem."

Sơn Ca vẫy tay ra hiệu cho tôi:

- Lại đây, lại đây!

Tôi chạy lại gần, Sơn Ca chỉ cho tôi lùm cây nhỏ mọc ngay trên dải đất, tôi chẳng biết lùm cây đó có từ bao giờ, nó chỉ là một lùm cây dại, tôi chẳng bao giờ quan tâm.

Sơn Ca dặn:

- Bây giờ tao thắp một tuần hương, một tuần hương độ nửa tiếng, trong nửa tiếng mày đào chỗ này cho tao.

Tôi luống cuống và tỏ ra lưỡng lự:

- Đào vàng của người chết họ sẽ theo mình đòi của anh ạ.

- Ai bảo mày là đào vàng?

- Thì không đào vàng thì đào cái gì ạ?

- Mày làm như vàng sẵn lắm đấy à.

- Nhưng… nhưng em sợ!

- Sợ cái gì mà sợ. Thứ này vô chủ, cũng không phải đào sâu lắm đâu. Mày đào một cái hố đường kính khoảng mười lăm đến hai mươi phân và sâu độ ba mươi phân là được.

Tôi tìm cớ thoái thác:

- Em… em không có kinh nghiệm mấy việc này ạ.

- Thì làm mới có kinh nghiệm chứ có gì tự nhiên biết đâu.

- Thế anh làm gì?

- Mày đào còn tao ngồi đây, mày cứ âm thầm mà đào mặc kệ tao. Đừng có hỏi han gì tao cả, khi nào hương gần tàn thì hãy đánh thức tao dậy.

- Em… em sợ ma. Anh ngủ nhỡ đâu…

- Đm… mày sợ ma á? Ma nó không sợ mày thì thôi chứ mày sợ gì ma.

- Anh đừng đùa, nhỡ đâu em vừa đào một nhát lại giãy đành đạch, sùi bọt mép thì…

- Thế nên tao mới phải ngồi đây canh cho mày. Cùng làm nên cưa đôi là vậy, tao làm một mình cũng được nhưng hai thằng bao giờ cũng mau hơn. Cứ làm đi, tao tính cả rồi, mày nhất định không làm sao, tội đâu tao chịu, mày chỉ là thằng đầu sai.

Nói thật thì tôi chẳng sợ gì bởi đã đôi lần đi đào của lúc nửa đêm một mình rồi, hơn nữa đây vẫn là ranh giới của làng, chị Ma cũng lẩn khuất đâu đó quanh đây. Song song với đó tôi cũng tò mò muốn biết thứ mà Sơn Ca đang tìm kiếm trong lòng đất nếu không phải là vàng thì là cái gì mà phải nửa đêm nửa hôm đi đào trộm như thế này.

Tôi kéo mũ len trùm kín mặt khiến Sơn Ca trố mắt ngạc nhiên trong giây lát, anh ta bật cười:

- Nhìn thì có vẻ sợ nhưng rất là chuyên nghiệp, trời mùa hè nóng bỏ mẹ ra mà nửa đêm đi đào đất cũng biết dùng mũ che mặt. Tao thấy mày đúng là thằng ranh khó hiểu nhất trong những thằng khó hiểu, mày sợ bị ma nhận mặt hay sao?

- Em sợ… em sợ ai đó đi qua sẽ phát hiện ra em.

- Hư! Dù trăng cũng tỏ nhưng người đi trên đường cái bên kia chẳng quan tâm, cũng không nhìn được mặt mày kể cả không có mũ. Mày đúng là một thằng thú vị, rất thích hợp để làm những việc bí mật như này.

Tôi không biết đối đáp ra sao, chỉ đành đưa tay lên gãi cổ. Sơn Ca châm mấy nén hương cắm vài nơi, tôi đứng nhìn rồi hỏi:

- Anh cắm hương theo trận đồ à?

Câu hỏi của tôi khiến Sơn Ca khựng lại trong giây lát:

- Sao mày nghĩ thế?

- Thì anh cắm gần như vòng tròn này, bốn phương tám hướng khác gì vòng tròn đâu.

- Thì cứ xem như trận đồ đi, có giải thích mày cũng chẳng hiểu được. Biết ít đỡ mệt.

Tôi thầm nghĩ:

- "Trăm phần trăm là trận đồ gì đấy rồi, chắc để ngăn cản ma quỷ hoặc đại loại như vậy. Hồi mấy tay trộm của có cắm hương kiểu này không nhỉ?"

Chỉ một lúc sau mùi hương đã phảng phất trong gió, đúng như tôi nghĩ, hương mà Sơn Ca cắm chẳng khác gì một vòng tròn, đây chắc chắn là một trận đồ bát qúai hay trấn yểm gì đó mà tôi không thể biết được.

Sơn Ca ngồi xếp bằng tròn, một lần nữa anh ta cắm trước mặt ba nén hương, thanh kiếm cầm ở tay phải đặt trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động không khác gì một pho tượng. Tôi lại gần nhìn sát vào mặt Sơn Ca, cảm nhận được hơi thở của anh ta đã đều.

- "Đã ngủ rồi cơ à? Tài ghê!"

Tôi bắt tay vào việc đào đất, đầu tiên tôi dùng xà beng đâm thùm thụp xuống vị trí mà Sơn Ca đã chỉ, sau vài phút hì hục, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi có thể nhìn thấy thành quả của mình là một cái hố sâu và rộng bằng một cái phích nước. Tiếp theo đó tôi dùng thuổng để mở rộng miệng hố, điều may mắn có lẽ là gặp chỗ đất không quá rắn nên công việc tương đối suôn sẻ, tuy nhiên với một thằng yêu màu xanh hoà bình, thích màu tím mộng mơ và lười vận động như tôi thì sau độ hơn mười phút đã bắt đầu thở dốc. Tôi tự động viên mình rằng chỉ cần cố thêm một tí nữa là sẽ tận mắt thấy một thỏi vàng như trên phim hoặc hình thù y hệt thỏi vàng mã tôi vẫn hay đốt. Lòng tham khiến con người mờ mắt, tôi cho rằng mình chỉ là một đứa có lòng tham lam ở mức độ bình thường nhưng mắt cũng đã mờ vì mồ hôi nhỏ tong tỏng mờ cả mắt cho dù những cơn gió nhẹ thoảng qua mát rượi.

Tôi lẩm bẩm một mình:

- Em thấy mình bỏ công sức nhiều hơn, nếu được nhiều vàng anh nhớ chia cho em dư một thỏi nhá!

Cứ thế, cứ thế hết lượt cái xà beng rồi đến lượt cái thuổng phát huy tối đa tác dụng, khi những nén hương cháy được hai phần ba thì tôi đã đào được một cái hố đường kính khoảng ba mươi phân, sâu cũng chừng ấy hoặc hơn không đáng kể. Trong đầu tôi vẫn lởn vởn những thỏi vàng, ngoài ra không thể tưởng tượng được bất cứ thứ gì khác.

Hương cháy được khoảng ba phần tư thì tôi đã thấm mệt, Sơn Ca dặn đào sâu khoảng bốn mươi phân nên đôi lần tôi đã dùng tay sờ xuống hố song chưa phát hiện ra thỏi vàng nào. Tôi lầm bầm trong tiếng thở:

- Thời gian sắp hết mà vàng chưa thấy, chả lẽ đêm nay công cốc? Chẳng nói trước mình mang theo cái đèn pin có phải tốt không? – Tôi chép miệng.

Tôi phải cúi người dùng thuổng để cào đất từng ít một vì tôi sợ cái thuổng sắc bén của mình sẽ chạm vào vàng làm sứt mẻ, nếu như có miếng vào nào lẫn vào đất thì rất phí.

Tôi dùng tay bới đất trong tiếng thở phì phò, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ba nén hương đang cháy gần hết.

Cuối cùng ngón tay nào đó trên bàn tay phải của tôi cũng sờ phải một thứ gì đó trơn, nhẵn. Tôi rú lên:

- Và…

Nhưng kịp bịt miệng chính mình lại, bàn tay đầy đất dính vào miệng khiến tôi phải nhổ phì phì. Đây không phải lúc nghĩ đến việc giữ vệ sinh khi mà thời gian gần hết và vàng thì đã sờ thấy được rồi.

- Vàng gì mà lạ thế nhỉ?

Tôi chổng mông cúi đầu, dùng hai tay bới đất rất nhanh, chẳng khác gì một cái máy, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến, hai mắt tôi trở nên sáng hơn nhưng tôi nhanh chóng nhận ra thứ mình vừa sờ thấy và đang bới có vẻ không phải là vàng.

- "Hình như… mẹ nó chứ! Hình như không phải vàng, sao giống cái chum đựng tiền xu cổ lần trước mình đào nhỉ? Thế này thì được bao nhiêu? Mình chẳng được nổi một chỉ rồi."

Tôi tỏ ra thất vọng nhưng vẫn không ngơi tay bới đất xung quang. Trong bóng tối, tôi phải dùng những đầu ngón tay của mình thay cho đôi mắt, cẩn thận dùng thuổng ấn nhẹ những thớ đất xung quanh thứ tôi vừa phát hiện ra.

- "Thôi đúng là cái chum nhỏ đựng tiền xu rồi, chán thế! Hi vọng bên trong có chứa vàng."

Tôi cố vớt vát chút hi vọng.

Sau những nỗ lực không mệt mỏi thì tôi đã moi được thứ mình cần lên khỏi lòng đất, hương vẫn chưa cháy hết, Sơn Ca vẫn ngồi bất động gần bên.

Tôi giơ cao thứ mình vừa đào được lên, tận dụng ánh trăng để quan sát, đất vẫn bám xung quanh, hình thù cũng chưa rõ ràng nhưng tôi tự hỏi:

- Cái này là cái gì nhỉ? Hình như không phải cái chum, sao giống cái siêu đun nước bằng đất thế?

Tôi dùng những đầu ngón tay sờ qua một lượt nhưng lại không có vòi:

- Bỏ mẹ rồi, chắc khi nãy mình đào làm gãy cái vòi. Siêu mà không có vòi thì cho không chẳng đắt. Kho báu này có khi chả bán nổi năm trăm nghìn, chả bõ công.

Tôi chép miệng tiếc rẻ, lòng hậm hực nhưng nhìn ba nén hương đã gần tàn nên bắt buộc phải đánh thức Sơn Ca dậy theo lời dặn.

***