Chương 422: Xương đùi chia đôi

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 422: Xương đùi chia đôi

Chương 422: Xương đùi chia đôi

***
Tôi ít khi dậy sớm nhưng buổi sáng hôm ấy tôi thức dậy khi tiếng gà gáy le te bắt đầu râm ran trong xóm. Bố tôi vẫn say giấc, bà Già cũng vén màn ngồi bên thành giường vấn khăn.

- Thằng cò Tý, sao hôm nay mày giở chứng dậy sớm thế?

- Cháu không biết, đột nhiên mở mắt ra rồi tỉnh như sáo bà ạ.

- Hôm nay mày có phải đi học đâu. Đi ngủ tiếp đi, hôm nay có phiên chợ. Mày ăn bánh rán nữa không?

- Cũng được ạ. Mà bà mua đồ ăn sáng cho bố cháu luôn.

- Để tao xem có bánh cuốn không.

Đánh răng rửa mặt xong thì trời cũng vừa tảng sáng, bà Già cắp nón đi chợ, bố tôi thì vẫn ngủ rất ngon. Tôi đứng cạnh phản nhìn bố ngủ, những khoảnh khắc yên bình như thế có khi đám bạn học của tôi chẳng bao giờ quan tâm bởi chúng nó thấy bố mỗi ngày hoặc phần lớn đám con trai ít khi chú ý đến tình cảm uỷ mị như kiểu bọn con gái. Tôi cứ đứng như vậy nhìn bố tôi một lúc cho đến khi… chán thì ra ngoài thềm nhà chờ đón bình minh. Những kẻ quen ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên cao chợt một sớm tinh mơ thức giấc bỗng nhiên cảm thấy… không quen, khung cảnh thân thuộc trước mắt cũng trở thành lạ lùng như lần đầu tiên nhìn thấy.

Tôi chắp tay sau lưng đi bộ lòng vòng quanh sân, ngó nghiêng chỗ nọ chỗ kia, những cây cối trong vườn vẫn còn đọng hơi sương trên lá. Ngoài tiếng gà gáy vang vọng thì chẳng còn bất cứ thứ tiếng nào khác trong buổi sáng hôm ấy hoặc những buổi sáng khác mà tôi ít biết bởi tôi không có thói quen dậy sớm như thế. Con Mực – con chó mà tôi chẳng mấy khi đề cập – có lẽ cũng không thể quen được với thằng chủ nhóc con tản bộ trong vườn, thi thoảng nó cứ ngửi chân tôi, tôi cúi xuống thì nó ngửi tay. Tôi đoán nó đang cảm thấy không an toàn, có khi nó tưởng cái thằng mọi ngày ngủ đến trưa mới dậy vẫn đang nằm trong nhà còn tôi đang ở trước mõm nó là một thằng giả dạng không chừng.

Tôi đứng cạnh gốc cây vối phóng tầm mắt nhìn về hướng Đông Bắc, gò đất đã không còn chắn tầm mắt tôi nữa nhưng tôi vẫn chưa quen. Cảm giác tiếc nuối một thứ vô tri hiển hiện trước mắt mỗi ngày nay mãi mãi không còn khiến tôi cảm thấy lạ lùng

Hừng Đông bắt đầu ló dạng.

Tôi trở vào nhà lấy vài que hương cùng hộp diêm dở trong tủ định bụng đi ra chỗ gò đất không tên nhưng tôi tiện tay lấy thêm cái ghế nhựa. Tôi nghĩ mình sẽ ngồi ngắm mặt trời lên. Phải nói thật rằng chính bản thân tôi cũng cho rằng đây là một ý nghĩ không bình thường lắm nhưng vào một buổi sáng dậy sớm tôi không biết mình nên làm gì cho phải nên thực hiện những việc mình chưa từng làm hoặc rất ít khi làm cũng là một cách hay.

Nhưng chẳng lẽ lại đi tay không?

Trong nhà chẳng có gì mang theo để thắp hương, đạp xe ra đầu làng mua bánh kẹo thì… ngại, bất chợt tôi nhìn lên cây ổi to đùng trước nhà. Mùa ổi thì chưa đến nhưng vài quả ổi ương ương nhỏ bằng lòng bàn tay cũng không phải là không có.

- "Mang ổi ra thắp hương có được không nhỉ? – Tôi nghĩ – Thôi thì lòng thành, cây này là cây nhà mình cơ mà".

Tôi để tạm mấy que hương với bao diêm lên cái ghế nhựa đỏ rồi thoăn thoắt leo lên cây ổi. Những ai từng sinh ra và lớn lên ở quê, từng đi mót ổi sẽ khó quên được cảm giác vui mừng khi tìm thấy những quả ổi ẩn nấp kỹ trong những tán lá, ổi trái mùa bao giờ cũng ngon và ngọt hơn đúng mùa. Có lẽ do trái mùa ít quả khiến cho người ta cảm thấy ngon hơn khi vào mùa quả trên cây còn nhiều hơn cả lá.

Sau vài phút leo trèo tôi cũng hái được độ bảy, tám quả kèm theo cả lá, những quả ổi nhỏ được cho vào vạt áo, nhảy xuống đất thì tôi mang theo một cái đĩa.

Trời sáng rõ mặt người, cánh đồng lúa vàng ươm rì rào trong gió mát, cả cánh đồng chưa có một bóng người, khung cảnh rất êm đềm.

Tôi đặt cái đĩa xuống khoảnh đất rồi lấy từ vạt áo ra những quả ổi đặt lên, ổi tôi không rửa nhưng vạt áo của tôi cũng ẩm vì sương đêm từ những lá ổi dính vào. Năm nén hương được thắp lên, những làn khói mỏng nhẹ bay theo chiều gió. Tôi rút hai cái dép ra lót dưới gối rồi quỳ xuống, mắt chăm chăm nhìn năm que hương như muốn thôi miên chúng.

- Cụ tổ sống khôn thác thiêng chứng giám cho lòng thành của con cháu, cháu cầu mong ngày hôm nay sẽ tìm được xương cốt của cụ tổ để bố cháu và các bác mau chóng xây cất cho cụ tổ mồ yên mả đẹp. Những quả ổi này là cháu hái từ ở nhà mang theo thay cho tấm lòng của mình ạ.

Tôi vái ba vái rồi đứng lên phóng tầm mắt nhìn khắp cánh đồng, cả một biển lúa sắp đến vụ thu hoạch dập dờn trong gió sớm. Sau khi hít những hơi thật sâu cho bổ phổi tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

Sáng hôm ấy trên cánh đồng phía Đông của làng tôi, trong khoảnh đất lọt thỏm giữa những ruộng lúa có một thằng nhóc bắc ghế ngồi ngắm bình minh trong tĩnh lặng. Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới đã lên, năm nén hương đã cháy được một nửa chợt bùng cháy vì gió - tôi nghĩ là vì gió – khiến lòng tôi xốn xang đến lạ. Có ai đó đã từng nói với tôi rằng hương bợt cháy bùng lên như vậy là người khuất mặt đã hiểu được tâm ý của người thành tâm.

Tôi vái liên tục như tế sao, vái cho đến khi những que hương chỉ còn trơ lại những chân hương màu đỏ tươi rói.

Tiếng bà tôi đứng từ nhà í ới gọi vọng ra, tôi biết mình đã đến lúc về.

Khoảng gần 7 giờ sáng, bố tôi, bác Tuấn và bác Thường có mặt xì xụp khấn vái trước mâm lễ đặt ngay giữa khoảnh đất, Sơn Ca ngồi trên cái chiếu đơn do tôi mang ra với đôi mắt nhắm nghiền. Tôi không biết anh ta lẩm nhẩm những gì trong miệng, sau vài tiếng chuông nho nhỏ anh ta mới đứng dậy. Chú Chung thong thả dùng cuốc, những tảng đất to bẳng quyển vở ô ly được xới lên rồi kéo lại một góc.

Thời gian trôi qua.

Khoảnh đất mười lăm mét vuông đã sâu khoảng bốn mươi phân so với mặt ruộng, cái que sắt lại được sử dụng nhưng lần này là một cái que sắt dài hơn loại hai hôm trước chú Chung đã dùng. Sau này tôi biết cái que sắt ban đầu đó nguyên bản dùng để cời lò than khi đun bếp.

Mọi người đều có vẻ tin tưởng và đầy quyết tâm rằng sẽ tìm thấy mộ cụ tổ tôi trước giữa trưa, niềm tin cho dù vô căn cứ vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chẳng có chút niềm tin nào. Niềm tin vào hai ông thầy bói, một già bị loà và một trẻ với đôi mắt tinh anh giống như sợi dây vô hình neo hi vọng của những người đàn ông đang đứng dưới nắng.

Nhưng tôi thì đi về bởi tôi… chưa phải là đàn ông, hơn nữa trời bắt đầu nắng gắt.

Tôi nằm kềnh trên võng mãi đến 11 giờ kém bà Già bảo tôi xách ấm nước vối để nguội ra cho mọi người uống thì tôi mới rời nhà. Chú Chung và bác Tuấn dùng cuốc, bố tôi và Sơn Ca dùng thuổng đào… cho có văn nghệ, nhìn dáng lưng đào đất mà thẳng như thế kia thì… làm được gì cho đời. Bác Thường lớn tuổi nhất, dáng lại hom hem ngồi bó gối ngay gần bên tán chuyện.

Hố sâu khoảng sáu mươi phân, rộng chừng mười lăm mét vuông.

… Đã quá giờ Ngọ ba khắc nhưng cho dù có đào, có cuốc có dùng que sắt để chọc sâu thêm hơn một mét nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ cần tìm.

Mệt… nản… nhưng không ai nói ra cho đến khi bố tôi lên tiếng:

- Thôi nghỉ tay về ăn trưa đã mọi người ơi.

Như chỉ chờ có thế bác Thường đứng dậy phủi quần áo, chú Chung, bác Tuấn với Sơn Ca ném phịch vật dụng trên tay xuống đất như vừa trút một gánh nặng. Không khí rất nặng nề, cá nhân tôi chỉ thấy hơi khó hiểu, thi thoảng nhìn Sơn Ca. Nét mặt Sơn Ca cũng lộ vẻ hoang mang cộng với ngại ngùng. Có lẽ chính anh ta cũng chẳng thể biết tại sao sau bao nhiêu cố gắng tìm kiếm mà chẳng tìm thấy xương cốt đâu.

Đoàn người thất trận nối đuôi nhau ra về, dáng đi thất thểu, chẳng ai nói bất cứ lời nào. Tôi đi sau cùng xách siêu nước với bê khay đựng ấm chén, đi gần đến ngã ba gần bụi tre thì mọi người nhớ ra còn quên một cái thuổng, tôi nhỏ nhất nên bị sai quay lại lấy thuổng mang về. Bố tôi cầm hộ khay đựng ấm chén còn siêu nước tôi đặt xuống ven đường rồi chạy quay lại, cái thuổng vứt chỏng chơ cạnh bờ ruộng. Tôi cúi xuống nhặt cái thuổng lên, như có ma xui quỷ khiến tôi đột nhiên chọc cái thuổng xuống đất - một hành động thừa thãi chẳng để làm gì – rồi quay lưng định chạy về chợt bên tai tôi nghe rõ tiếng:

- Cạch!

Cái thuổng đã chạm phải thứ gì đó, theo phản xạ tự nhiên tôi quay đầu lại nhìn, tôi tưởng mình vừa chọc phải viên gạch hoặc mảnh sành nhưng không phải. Tôi chưa biết thứ mình vừa chọc phải là gì nên dùng lưỡi thuổng bẩy nhẹ lên, một thứ màu đen giống như que củi trồi lên khỏi mặt đất. Tôi ngồi thụp xuống dùng tay trái cầm lên xem thử, tôi như không tin vào mắt mình, thứ mà tôi đang cầm trên tay chính là… một phần của xương người! Tôi không thể nhìn nhầm được.

Cái thuổng bên tay phải tôi đổ xuống ruộng lúa bên cạnh.

- Xương… xương người!

Tôi lắp bắp nói không thành câu. Trong đầu tôi một ý nghĩ như điện xẹt chạy qua:

- "Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây là xương của cụ tổ à?"

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ, lông măng khắp người tôi dựng ngược. Tôi vụt đứng dậy hét lớn:

- Thấy rồi, thấy rồi bố ơi! Thấy rồi!

Tôi gào khản cả cổ, tự nhiên hai hàng nước mắt lăn trên gò má, có lẽ tôi khóc vì sung sướng hoặc đại loại như vậy. Tôi gào thêm hai ba lần nữa mới loáng thoáng thấy bóng dáng bố tôi và mọi người vội vã như ma đuổi chạy ngược lại, chắc bố tôi đã về đến cổng nhà.

- Thật không? Thật không?

Bố tôi vẫn ở bên đường đất vừa chạy vừa hỏi. Tôi giơ mảnh xương lên cao vẫy vẫy:

- Xương đây bố, đúng là xương người.

Tôi vui mừng quá đỗi.

Một trong những điều kỳ lạ, khó tin nhất trong cuộc đời tôi chính là khoảnh khoắc khi tôi quay người lại nhìn xuống chỗ mình vừa mới tìm thấy mảnh xương. Chỉ mới vài giây trước đó, chỗ mà không có gì ngoài đất vụn lẫn cỏ khô bây giờ lù lù xuất hiện miệng của hai cái chum nhỏ, giống như chúng đang từ lòng đất từ từ trồi lên. Tôi tưởng mình nhìn nhầm nhưng không, tôi không nhìn nhầm cho dù có dụi mắt đến mấy lần. Đến khi bố tôi và mọi người chạy đến gần thì miệng của hai cái chum đã cao hơn mặt đất khoảng năm phân, một điều kỳ lạ nữa chính là khi bố tôi ngồi thụp xuống nước mắt ngắn, nước mắt dài thì hai cái chum ấy không trồi lên nữa, hay đúng hơn là chỉ tôi chứng kiến khoảnh khắc kỳ lạ y như trò ảo thuật.

Một điều kỳ lạ nữa chính là hai cái chum đựng xương cốt của cụ nội nằm ngoài phạm vi đào bới, nghĩa là nằm ngoài phạm vi của gò đất trước đây, cũng có nghĩa là trong suốt mấy ngày qua cũng như nhiều năm trước đó đã có bao nhiêu bàn chân nhẵm lên.

Tôi vẫn cầm trên tay mảnh xương mà sau này tôi biết nó là một phần của xương đùi người lớn, lưỡi của cái thuổng mà tôi vô tình chọc xuống đất đã cắt phần xương đùi phải của cụ ra làm hai phần.

Tôi không cố ý, chẳng ai có thể trách tôi nhưng hậu quả sau này vẫn đến với những người khác, giống như lời chị Ma bảo:

- Trẻ con không có tội, người nào không có máu mủ ruột già với em e là sẽ gặp chuyện không may.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

***