Chương 411: Ông thầy bói mù

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 411: Ông thầy bói mù

Chương 411: Ông thầy bói mù


***
Tôi đã gọi điện cho bố ngay buổi sáng hôm ấy để thông báo việc tìm mộ của cụ nội, bởi ngôi mộ nằm trong ruộng lúa nhà người ta nên phải chờ xong vụ gặt. Âm lịch cũng đã trung tuần tháng 3, thế nên vụ gặt cũng không còn lâu nữa.

Sau khi tìm mộ giúp gia đình tôi, Sơn Ca đã đón xe ôm để về, anh ta không đề cập đến công xá, có lẽ bố tôi đã có thoả thuận từ trước. Tôi thậm chí chưa bao giờ thấy bố tôi đưa tiền cho Sơn Ca nên tôi không biết bất cứ điều gì liên quan đến tiền bạc giữa anh ta và gia đình tôi.

Bố mẹ tôi tranh thủ về quê vào tuần kế tiếp, mục đích chính là để… kiểm tra chéo kết quả mà Sơn Ca đã hoàn thành trước đó. Giữa cái nắng đầu hè, tôi đội nón mê một mình sải bước giữa những thửa ruộng sắp đến mùa thu hoạch. Bố mẹ sai tôi đến chỗ mộ cụ mới tìm thấy và… bốc một nắm đất mang về. Tôi không hỏi lý do vì sao phải làm việc này bởi tôi lờ mờ đoán ra được rằng, sở dĩ tôi phải đi lấy đất mang về chính là để phục vụ cho việc xem bói của mẹ. Bố mẹ tôi muốn chắc chắn, cũng dễ hiểu bởi điều này rất quan trọng, nếu như Sơn Ca tìm không đúng sẽ thành ra việc mả cụ không thờ lại đi thờ đống mối. Bố mẹ tôi muốn kiểm chứng Sơn Ca thì tôi cũng muốn kiểm chứng ông thầy bói nào đó bằng… vốn hiểu biết của mình để chứng minh rằng tiền bố mẹ nuôi tôi ăn học là không uổng phí.

Tôi mang những nắm đất trở về nhà, mồ hôi ướt đẫm cổ áo. Mẹ tròn mắt nhìn tôi hỏi:

- Sao con lấy nhiều thế? Chỉ cần một nắm là đủ.

Tôi đặt ba túi bóng nhỏ đựng đất xuống trước mặt bố mẹ và nói:

- Một trong ba túi đất này con lấy từ chỗ tuần trước anh Ca chỉ cho, hai túi còn lại con bốc ở gần đấy.

- Thế túi đất nào mới là…

Mẹ có đôi chút bực dọc, tôi tủm tìm cười:

- Mẹ không phải thầy bói làm sao mẹ biết được. Làng mình đồng lúa bao la mà anh Ca bằng cách nào đó chỉ đúng một chỗ dưới ruộng lúa nhà người ta và bảo đó là mộ cụ nội nhà mình. Con có hỏi bà Lớn rồi, bà bảo mộ cụ ở khu vực đấy còn cụ thể bà không biết chính xác. Anh ca bảo là những thầy bói được ăn lộc thánh, để cho công bằng và đảm bảo bố mẹ tìm đúng thầy cao tay, ông ấy sẽ chọn đúng túi đất.

Bố đang uống nước vối nghe tôi nói như vậy liền bị sặc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy. Tôi không dám cười. Mẹ tôi quay sang lườm bố, lườm cả tôi rồi nhăn mặt:

- Mày rách việc.

- Một trong ba là tỉ lệ đúng tận ba mươi ba phần trăm đấy mẹ, so với việc tìm ra một thửa ruộng giống hàng trăm thửa ruộng khác ngoài đồng vẫn là cao hơn rất nhiều. Tỉ lệ anh Ca tìm được mộ có khi chưa đến một phần trăm.

- Con ơi là con! Tao cho mày ăn học để mày bày ra mấy cái này à?

Tôi thản nhiên rót nước uống, tỉnh bơ đáp:

- Như này chứng tỏ bố mẹ đầu tư cho con đi học xứng đáng đến từng xu.

Bố cắt ngang:

- Anh thấy con làm vậy cũng hợp lý, mình không biết mới đi hỏi thầy chứ bốc có một nắm đất ở chỗ đó mang đi rồi hỏi, nhỡ đâu…

- Nhưng anh cũng phải hiểu là ông cụ có thể bực vì mình muốn thử ông cụ.

Bố tặc lưỡi:

- Thì bảo người giúp tìm mộ chỉ tận ba chỗ, mình đi xem bói cũng phải gian một tí chứ cái gì cũng khai tồng tộc ra hết thì còn gọi gì là bói toán nữa. Nhỉ?

Bố phá lên cười, vẻ mặt tôi cũng đắc ý không kém. Ba cái túi bóng y chang nhau, điểm duy nhất khiến tôi phân biệt ra được đâu là cái túi đựng đất lấy từ chỗ mộ cụ nội là hai đường cắt góc rất nhỏ ở đáy túi được tôi đánh dấu trước khi mang đi.

Bố mẹ tôi cũng dự định nhân dịp này hỏi thêm về việc xây cất mộ phần của cụ tổ, chủ yếu là xem ngày nào tốt để tiến hành. Phải nói thật là khi tiếng xe máy thân quen của bố xa dần mà tôi vẫn đứng tủm tỉm cười một mình trong mái hiên nhà, tôi muốn xem khả năng của ông cụ râu tóc bạc phơ sống ở làng bên, nếu ông cụ ấy chỉ sai nắm đất thì những việc khác cần phải xem lại. Tôi và Sơn Ca chọn cùng một vị trí, không có lý nào ông cụ thầy bói lại chỉ ra một nắm đất đến chính tôi cũng không còn nhớ mình moi từ cái ruộng nào ngoài cánh đồng.

Tôi tự cho rằng mình thông minh khi chơi khó thầy bói.

Tôi hồi hộp nằm ở nhà chờ đợi kết quả mà bố mẹ mình mang về, đến chính bố mẹ tôi cũng không biết đâu là nắm đất thuộc về mộ cụ nội, đó mới là điều thú vị.

Tôi đã phải chờ khá lâu, mãi đến khoảng 4 giờ chiều tôi mới nghe thấy tiếng xe máy dừng trước cổng, tôi nhanh chân chạy ào ra háo hức mở cổng để bố tôi phi xe máy vào sân. Tôi hỏi mẹ:

- Tình hình sao rồi mẹ?

- Mày chỉ giỏi vẽ việc cho người khác là tài. Tao đi xem cả hai nơi mà bây giờ còn chưa biết đúng hay không đây này.

- Sao thế ạ?

- Thì hai người chỉ cho hai cái túi khác nhau bố ai mà biết được ông nào đúng, bực cả mình.

Tôi nghe như thế thì đứng tần ngần mất một lúc. Mẹ bực dọc bước vào trong nhà kéo ghế ngồi, bà Già cũng chờ đợi kết quả giống như tôi. Bố tôi lấy từ giỏ xe máy ba túi đất mang vào đặt trên bàn nhựa ba cái túi bóng buộc ba kiểu khác nhau. Nét mặt của bố tôi thì khác hoàn toàn so với mẹ, ông cứ thản nhiên như không, chẳng hiểu ông đang nghĩ gì trong đầu. Tôi nhíu mày một chút để tìm ra cái túi mình đã đánh dấu.

- Con tưởng bố mẹ xem ở chỗ ông cụ trên Trằm cơ mà?

- Ông cụ là thầy bói, bố mẹ cũng có xem. Xem xong ở trên ấy thì đến một thầy chuyên xem đất cát. – Bố tôi giải thích.

- Kết quả sao hả bố?

- Chả biết ông nào đúng, ông nào sai vì phải về nhà hỏi ông thầy con! – Bố tôi bật cười.

Mẹ tôi nói giọng bực bội:

- Trời thì nắng, đường xá thì toàn ổ gà mà bố con nhà anh vẽ việc. Đấy bà xem, đi cả hai nơi mà con chẳng biết chỗ nào đúng, cái thằng này nuôi ăn học để nó toàn nghĩ ra những trò nghịch ngợm.

Tôi mặc kệ mẹ phàn nàn.

- Nào! Thế cái túi nào mới là túi đất mày lấy ở chỗ thằng Ca nó chỉ? – Mẹ tôi hơi gắt gỏng.

- Mẹ làm gì mà nóng thế. Đây ạ, chính là cái túi này!

Tôi chỉ cái túi ngoài cùng rồi cầm lên giơ trước mặt ba người lớn trong nhà, bố mẹ tôi nhìn nhau chau mày khó hiểu. Bố tôi nhún vai lẳng lặng bước ra ngoài hiên lấy thuốc lá ra hút, mẹ tôi thở dài não nề.

- Sao lại thế được nhờ?

Tôi bước ra ngoài đứng cạnh bố và hỏi:

- Có chuyện gì thế hả bố? Cả hai thầy đều đoán sai ạ? Thế ra… ba thầy chọn ba đáp án khác nhau hay sao?

Trước khi trả lời câu hỏi của tôi, bố tôi ngoái đầu liếc nhìn vào trong nhà, tôi hiểu ý vội bước xuống bậc thềm khuất ánh mắt của mẹ.

- Cái túi mày vừa cầm là túi đất mà ông thầy địa lý ở dưới làng Nghi Giang phán, còn ông cụ trên Trằm chọn túi khác.

- Hai ông ấy phán như nào hả bố? Mà thôi, người đoán sai thì lần sau khỏi đi xem nữa là được mà.

- Mày trẻ con chả biết gì. Xưa nay mẹ mày theo ông cụ này, bây giờ ông cụ chọn sai nên thành ra bán tín bán nghi chứ sao.

- À ra là thế, thảo nào mẹ con có vẻ chán. – Tôi gật gù tỏ vẻ đã hiểu. – Thế ông thầy địa lý kia bảo gì hả bố?

- Ông ấy bảo gia đình định thử hả? Sau khi cúng bái rồi cầm ba nắm đất xem xét một hồi ông ấy chỉ cái túi mày vừa cầm đấy.

- Ông ấy có bực không ạ?

Bố tôi lắc đầu và cười:

- Ông ấy bảo thằng con nhà anh cũng ranh ma gớm!

Tôi ngạc nhiên:

- Sao ông ấy biết là con? Có khi nào ông ấy nuôi ma xó không hả bố?

- Bố có phải thầy bói đâu mà biết được, nhưng nghe ông ấy nói vậy là bố lạnh người rồi, nói đúng thế cơ mà. Ông này chuyên xem đất cát, mồ mả. Làng mình cũng nhiều người xem, lần trước bố chở bà Con đi xem ở chỗ ấy nên mới biết. Không tin cũng phải tin, bói ra được cả đứa nào chơi khăm thì đúng là tài. Suốt trên đường về mẹ mày cứ bán tín bán nghi, tí thì bố mẹ cãi nhau.

- Thế bố có tin hay không mới quan trọng.

Thay vì trả lời, bố tôi nhìn tôi hỏi:

- Hai nắm đất kia mày lấy ở đâu?

- Con… con bốc đại ở ruộng ven đường!

Bố tôi phì cười, tôi cũng cười theo.

- Nhưng cả hai ông thầy đều nói rằng người tìm ra mộ của cụ nội là người thân chứ không phải thằng Ca, bố không hiểu chỗ này nên muốn hỏi lại mày.

- Thì anh Ca là người tìm mộ nhưng anh ấy sai con dò, có lẽ hai ông thầy nói là có ý như vậy đấy bố.

- Cụ thể như nào?

Tôi và bố trở vào trong nhà, bên bàn uống nước tôi kể lại cho bố mẹ mình việc Sơn Ca tìm mộ cụ nội bằng quả trứng, tôi kể chi tiết khiến mẹ tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đầu gật như bổ củi, nét mặt rạng rỡ xen lẫn tò mò, háo hức.

- Vậy là hai ông ấy đều nói đúng!

Mẹ thở phào. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi nói hai ông thầy bói đúng ở điểm nào nhưng quan trọng nhất chính là bây giờ ai cũng tin đích thực mộ cụ nội nằm ở ruộng lúa. Bà Già mở cửa tủ lấy ra một thẻ hương, tiền vàng mà bà luôn để sẵn chuẩn bị cho bố mẹ tôi đi thắp hương cụ nội. Trên đường đi, mẹ kể cho tôi những gì ông thầy địa lý đã nói, câu nói của ông thầy mà nhiều năm mẹ tôi vẫn nhớ rõ:

- "Đây không phải mả ông nội nhà anh thì còn ai, không cần phải tìm nữa! Anh chị có hỏi thêm bao nhiêu người cũng vậy."

Bố mẹ tôi cũng hỏi thêm rằng có nên di dời mộ cụ nội hay không thì câu trả lời của ông thầy là đến khi đó rồi tính chứ không nói trước được. Cũng chính vì ông thầy địa lý ở Nghi Giang đã chỉ đúng mộ cụ nội nên bố mẹ tôi nghe theo lời của ông ấy để chọn ngày xây cất mộ cụ tổ. Có điều ông thầy địa lý tài giỏi, hai mắt đã mờ ấy chỉ đưa ra lời chỉ dẫn chính xác khi gia đình mang theo một nắm đất và một lần đi chỉ hỏi được hỏi một việc.

- Người có tài thường không bình thường mà mẹ!

Bố tôi định ngày nhưng không quyết được, phải đi gặp từng bác để nói lại, và để đảm bảo tính khách quan, vài ngày sau đó bố tôi lại về một lần nữa đi cùng một bác đến nhà một ông thầy khác xem ngày cho chắc. Mặc dù cẩn thận là vậy, đối chiếu chéo là vậy nhưng người tính không bằng trời tính và bản thân các thầy cũng không thể tường tận được việc tương lai của từng gia đình, những đó là chuyện của vài tuần sau. Và cũng bởi vì Sơn Ca đã bằng cách nào đó tìm ra mộ của cụ nội tôi nên bố tôi lại mời Sơn Ca lên chơi trong quá trình… xây cất mộ cụ tổ.

Câu chuyện được kể bởi Fb Nam Ngủ Yên

Mộ cụ tổ thì không phải tìm vào nửa đêm, cũng chẳng phải mò mẫm lúc gần sáng mà tìm kiếm giữa ban ngày ban mặt, đó là câu chuyện về việc hàng chục người bị che mắt trong suốt ba ngày trời.

Chị Ma và chị Đẹp đã rời làng được khoảng một tháng rưỡi, càng ngày các chị ấy càng đi xa hơn và lâu hơn, tôi cũng dần quen với việc mỗi tối nằm đong đưa trên võng nghĩ vu vơ. Cũng trong khoảng thời gian này tôi bắt đầu nghĩ đến việc đặt bút viết một tập truyện kể về… tình yêu! Cuộc đời mỗi người đều kỳ khôi như vậy, tôi có những đứa bạn hay cho lời khuyên về tình yêu rất hay nhưng chính chúng nó lại lầm đường lạc lối trong cái vòng luẩn quẩn không lối thoát. Tác phẩm đầu tiên mà tôi viết trên ba mươi trang giấy A4 có tên là "Con ốc mượn hồn", sau nhiều lần chỉnh sửa, viết lại… thì câu chuyện của tôi được viết dài hơn, cuối cùng là bốn mươi lăm trang A4 dày đặc những chữ. Tác phẩm đầu tay này không có bất cứ độc giả nào, sau này tôi gửi đi dự thi vòng sơ khảo nhưng cũng… trượt! Tôi nghĩ do mình chưa có trải nghiệm về tình yêu nên viết còn nông, rất nông. Tuy nhiên nó là thứ đầu tiên và duy nhất tôi viết thời điểm đó nên tôi cũng muốn thử xem câu chuyện tệ đến mức nào.

***