Chương 408: Giọt máu đào

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 408: Giọt máu đào

Chương 408: Giọt máu đào

***
Sơn Ca loay hoay một lúc như kiểu đang tìm kiếm hoặc trông chờ sự giúp đỡ của các vong, đoạn anh ta quay lại bảo tôi:

- Mày để cái thùng giấy xuống, lấy những thứ ở trong thùng ra cho tao.

Tôi răm rắp làm theo. Từ trong thùng giấy nhỏ, tôi lấy một cái đĩa to cũ kỹ ra để trên chỗ giao nhau của hai bờ ruộng, vài quả cam, một bó hương, vàng mã, chai rượu… và mấy cây nến.

- Châm nến hả anh?

- Cắm hộ tao bốn cái nến đối xứng nhau.

- Có… xếp gần hay xa nhau vậy anh?

- Ừm… dùng bàn tay mày mà đo, độ hai bàn tay là được rồi.

Bốn cây nến nhỏ màu đỏ được cắm xuống đất, cũng may đất ở phần bờ ruộng thời điểm này rất mềm nên tôi không gặp chút khó khăn nào. Hai cây nến màu đỏ to hơn do chính tay Sơn Ca cắm xuống hai bên cạnh của đĩa hoa quả. Chai rượu nếp cái hoa vàng được mở nắp, Sơn Ca rót rượu ra mấy cái chén chỉ to bằng hạt mít. Tôi ngồi xổm theo dõi và ghi nhớ mọi động tác của Sơn Ca và thấy rằng anh ta làm rất thành thục, đôi tay thoăn thoắt sắp đặt mọi thứ khiến tôi hoa mắt.

- Nhanh cái tay lên không mặt trời lên lại phải để đến mai.

Tuy Sơn Ca nói vậy nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ biết ngồi chờ anh ta sai vặt.

- Trong thùng còn vàng mã và những thứ khác, không bỏ ra luôn một thể hả anh?

- Chưa dùng đến. Mày tránh xa xa ra đằng kia, trong khi tao làm việc đừng có hỏi hay nói linh tinh cái gì nghe chưa?

Tôi gật đầu rồi xoay người lom khom bước một đoạn dài, độ khoảng ba chục bước chân tôi mới dừng lại. Sơn Ca đã châm một loạt sáu ngọn nến, cho dù nến thấp hơn những ngọn lúa nhưng gió cũng làm cho ánh lửa bị thổi siêu vẹo như sắp tắt. Thứ tôi muốn nhìn thấy là ngọn lửa cháy thẳng đứng như đêm hôm trước bên bờ mương Khoai. Tôi chờ đợi để được nhìn thấy thêm một lần nữa ngọn lửa kỳ dị đó.

Tôi có chút ngạc nhiên khi Sơn Ca lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy gấp nhỏ, anh ta mở tờ giấy ra xem xét những thứ được ghi trên đó như để ghi nhớ rồi gấp lại cất đi. Một tờ giấy khác được lấy ra từ trong thùng giấy. Từ lúc Sơn Ca đưa cho tôi bê cái thùng ấy cho đến lúc này tôi chưa có thời gian xem chi tiết những thứ viết trong những tờ giấy có màu ngả vàng với khổ giấy lạ. Tôi đã cầm một tờ đưa cho Sơn Ca khi nãy và cảm nhận rõ mặt giấy rất nhám, đó không phải là thứ giấy giống như tờ A4 mà tôi thường dùng để vẽ hoặc viết thư.

Bàn tay trái sáu ngón đã không còn đeo găng tay, bó hương Sơn Ca cầm trên tay bắt đầu cháy bừng bừng, thay vì múa bó hương như những lần trước, lần này Sơn Ca cắm toàn bộ chúng xuống đất khiến tôi phải để tâm. Bây giờ tôi mới nhìn thấy Sơn Ca lấy từ trong cái thùng giấy ra một thứ giống như… giống như cái chuông nhỏ. Tôi nhìn không được rõ ràng hoàn toàn vì lửa cháy bập bùng, tranh tối tranh sáng rất khó phân biệt hình thù cũng như chất liệu của thứ mà Sơn Ca đang cầm trên tay. Sơn Ca bắt đầu khấn cũng là lúc tôi nghe bên tai tiếng u u rất lạ, ban đầu tôi tưởng âm thanh từ chùa làng vọng đến nhưng không phải, rõ ràng… rõ ràng âm thanh phát ra từ nơi Sơn Ca đang ngồi.

- "Cái bờ ruộng nhỏ thế kia ngồi không cẩn thận ngã thì lại thành trò cười!"

Nhưng Sơn Ca không ngã cho dù thân mình anh ta có lắc lư như sắp đổ hoặc… tôi cảm thấy như vậy. Đời tôi chưa bao giờ trực tiếp thấy ai lên đồng, nếu có xem trên tivi hay máy tính cũng chỉ được vài giây là tôi bỏ qua, chẳng hiểu sao tôi lại không thích hoặc hầu như không quan tâm đến những hoạt động tương tự như vậy.

Âm thanh u u tôi nghe mỗi ngày một rõ, âm thanh này có thể vang xa bởi bốn bề là đồng trống, phía sau lưng ngôi làng vẫn chìm trong bóng tối, gần như chưa có một ánh điện nào được bật lên. Âm thanh u u này nghe một lúc tôi cảm thấy mình nên thả lỏng người thay vì căng cứng toàn thân cảnh giác. Đến khi âm thanh "boong… bong… bong…" vang lên ngắt quãng âm thanh u u thì tôi nhận ra thứ tạo ra âm thanh từ nãy đến giờ có thể là một cái… chuông bằng đồng nhỏ hoặc… một thứ giống như cái cối ăn trầu, chắc chắn thứ dùng để gõ là một vật tròn miết quanh miệng tròn của cái vật nhỏ bằng đồng đó mới tạo ra thứ âm thanh lạ như thế.

Hai mắt Sơn Ca nhắm nghiền, tay trái để trước ngực nhưng những ngón tay như đang bắt quyết còn tay phải tiếp tục để xuống trước mặt tạo ra thứ âm thanh u u. Tôi nghe một hồi cảm nhận âm thanh này rất trong và cao, chẳng hiểu có tác dụng gì. Bất chợt Sơn Ca phẩy tay trái, ngay lập tức mấy ngọn lửa đang cháy bập bùng như được truyền một thứ sức mạnh vô hình, chúng cháy thẳng đứng mặc cho những cơn gió đang thổi làm rạp cả những bông lúa gần bên.

Hai mắt tôi mở to, một lần nữa tôi chứng kiến khung cảnh lạ kỳ của ánh lửa, của gió kết hợp với thứ âm thanh ma mị réo rắt bên tai, bất giác tôi chợt rùng mình lấy một cái, lông tơ khắp người dựng đứng lên một lượt. Tôi thấy trước mặt mình rõ ràng lạnh hơn sau lưng rất nhiều, bởi vậy tôi lùi lại vài bước, quả nhiên khí lạnh giảm hẳn nếu không nói là chẳng còn. Gió thổi mạnh hơn nhưng chỉ vần vũ gần nơi Sơn Ca đang ngồi, nhìn Sơn Ca lúc này không giống một nhà sư, chẳng giống một ông đạo sĩ, Sơn Ca chỉ là Sơn Ca mà thôi, anh ta có nét gì đó rất riêng. Tôi đồ rằng bàn tay trái đang vung vẩy kia của Sơn Ca đang điều khiển gió, những tờ tiền vàng mã được Sơn Ca châm lửa đốt thay vì cháy trên đất thì lơ lửng giữa khoảng không, chúng cháy rất nhanh, chỉ một chốc đã hoá thành tàn tro. Tàn tro của vàng mã như được gió vo viên lại thành một khối hình trụ, khoảng hai mươi phân rồi bay lên cao mất dạng. Tôi chợt nhớ lại trong đêm cuối năm ở Cầu Khoai trước đây, tôi và R9 sau khi hoá vàng cũng có một cơn lốc nhẹ cuốn tung bay những tàn tro bay lả tả trên không trung. Tôi đang nghĩ những người âm đã nhận những thứ mà Sơn Ca gửi đến họ thì bất ngờ Sơn Ca nhổm người lên dùng bàn tay trái chụp lấy một ngọn nến đang cháy rực, hành động này của anh ta khiến tôi sợ bởi tôi tưởng tượng đến cảnh lòng bàn tay sẽ bị bỏng bởi lửa và sáp nến nhưng những gì xảy ra tiếp theo đó khiến tôi không biết nên lý giải như thế nào cho hợp lý. Sơn Ca ngửa lòng bàn tay lên, lửa cháy trong lòng bàn tay anh ta, ngọn lửa xanh lét như đang nhảy múa, Sơn Ca vung mạnh tay lên, ngọn lửa xanh bị hất lên không trung khiến tôi không tin vào mắt mình.

Ngọn lửa chợt tắt ngúm!

Những đốm lửa li ti như đom đóm lập loè trong đêm, không, đúng hơn là những vệt như lân tinh xanh, đỏ, trắng dài khoảng hơn hai mươi phân xuất hiện trên cao khoảng hai mét so với mặt đất rồi chợt bay đi theo gió. Tôi dõi theo và há hốc miệng ngạc nhiên không nói thành lời, đôi chân như hoá đá khi vệt lân tinh ấy từ từ bay theo gió về hướng cái ruộng mà tôi không thể quên. Vệt lân tinh lơ lửng trên ruộng lúa trong vài giây trước khi biến mất. Sơn Ca lại quạt tay một lượt làm mấy ngọn nến còn lại cũng vụt tắt. Tận mắt nhìn thấy những thứ kỳ lạ này, trên trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.

- Còn đứng đấy làm gì nữa? Mau lại đây hoá vàng hộ tao.

Tôi như bừng tỉnh lật đật chạy lại, Sơn Ca nói tiếp:

- Hoa quả để lại, chỉ dọn những thứ như đĩa, chén.

- Chai rượu…

- Bỏ lại luôn. Chỉ lấy đĩa và chén đựng rượu thôi.

- Vâng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không phải tôi sợ mà vì quá phấn khích, những thứ tôi vừa nhìn thấy có khác gì người ta làm ảo thuật đâu.

- Đừng sợ, có gì đâu mà sợ.

- À vâng, vâng!

Tôi ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười. Sơn Ca bỏ lại tôi dọn dẹp một mình, anh ta bước nhanh về hướng thửa ruộng mà vệt sáng mới tan biến. Tôi lúi húi dọn dẹp và hoá vàng xong xuôi, bê cái thùng giấy nhỏ chạy đến chỗ Sơn Ca đang đứng và hỏi:

- Bây giờ đi đâu nữa hả anh?

- Không đi nữa, ở đây rồi.

- Đâu?

Sơn Ca chỉ cho tôi:

- Nằm đâu đó trong thửa ruộng này!

- Anh… anh chắc chứ? Em… đây… đây là ruộng lúa mà.

- Thì mộ cụ của mày nằm dưới ruộng lúa này.

Tôi nhăn mặt:

- Ruộng này đến mấy chục mét vuông, chẳng lẽ…

- Xác định được khu vực mộ phần rồi thì xong phần khó nhất. Sắp tới đến lượt mày trình diễn!

- À… Cái gì ạ? – Tôi giật mình, trống ngực đập loạn.

Sơn Ca bật cười:

- Mẹ cái thằng trông thế mà rõ nhát gan, mới thế mà mặt đã tái xanh ra.

- Em… em… em trình diễn cái gì?

- Ơ hay! Tao đang đi tìm mộ cụ nội của mày chứ cụ nội của tao đéo đâu. Thế mày nghĩ tao bảo mày đi theo chỉ để bê tráp theo hầu à?

Thấy tôi dường như không hiểu, Sơn Ca tỏ ra ngán ngẩm:

- Sợ quá làm đầu óc mày không minh mẫn. Đặt cái thùng giấy xuống.

Tôi làm theo như một cái máy, Sơn Ca ngồi xuống lấy trong thùng ra cái túi vải mà bà đưa cho tôi trước khi đi. Sơn Ca ngẩng đầu nên nói nửa đùa nửa thật làm tôi rét run:

- Mày cho tao xin tí huyết!

Anh ta cười phá lên:

- Thằng này rõ là nhát cáy. Cái kim chỉ may vá này bà mày hay dùng, tao chỉ chích lấy một ít máu ở ngón tay của mày thôi chứ có làm gì đâu mà sợ.

Tôi hoảng hốt thật sự:

- Anh… anh ơi! Có cách nào khác không? Em… em sợ đau!

Điều này thì tôi nói thật, không nói dối nửa lời. Sơn Ca thở dài:

- Làm gì mà đau, chích nhẹ mũi kim để có máu của mày. Máu mủ ruột già tìm thấy cho mau chứ mày muốn lật tung cả ruộng lúa nhà người ta để tìm mộ hả?

Tôi lưỡng lự, Sơn Ca giữ luôn cổ tay trái của tôi, tôi hoảng hốt thật sự. Sơn Ca động viên:

- Cái thằng, tao có chặt tay mày đâu mà cái mặt trắng bệch như xác chết thế kia? Chỉ đâm nhẹ để có dính ít máu thôi, khác gì đi tiêm.

Tôi lắp bắp:

- Em… em… em sợ tiêm. Hơn chục năm nay em chỉ tiêm… tiêm có một lần.

- Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Sơn Ca lại bật cười, anh ta nhìn tôi. Tôi định nói với Sơn Ca để tự tôi làm thì đã thấy ngón tay giữa của mình nhói đau.

- Á đau!

Tôi nghiến răng để không hét lên, mắt nhắm tịt, đau cảm tưởng như muốn khóc.

- Xong rồi! Chỉ thế thôi mà làm như lên bàn mổ không bằng. Mày có phải đàn ông con trai không thế?

Tôi đặt một bàn tay lên ngực thở phù phù rồi giơ ngón tay vừa bị kim đâm lên gần mặt để nhìn xem còn máu hay không, trời chẳng đủ ánh sáng nên tôi không nhìn thấy rõ tuy nhiên tôi cảm thấy sợ thấu tim gan, sợ đến gai người mà chẳng hiểu vì sao.

- Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nghe câu này chưa?

- Có, có nghe!

Tôi trả lời Sơn Ca trong khi miệng thổi phù phù lên ngón tay cho đỡ đau.

- Mày chắt đích tôn, sau này là thằng lo việc thờ tự, kiểu gì trước khi mặt trời mọc cũng tìm thấy mộ của cụ nội mày, yên tâm.

- Tí… tí nữa có đâm thêm lần nào không anh? – Tôi mếu máo.

- Không! Thế này là đủ rồi.

Sơn Ca lấy một cái đĩa nhỏ trong túi vải của bà Già, anh ta để cây kim khâu lên cái đĩa rồi đặt xuống bờ ruộng. Cái kim có luồn một sợi chỉ đỏ, tôi nhớ rõ bà chỉ có chỉ màu trắng và đen, thứ chỉ đỏ này có lẽ là của Sơn Ca.

Tôi vẫn luôn miệng thổi phù phù lên ngón tay mới bị châm kim của mình nhưng tôi đã mau chóng quên đi việc bị đau bởi tâm trí đang bận tâm theo dõi những cử chỉ của Sơn Ca.