Chương 407: Bắt đầu tìm mộ cụ

Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 407: Bắt đầu tìm mộ cụ

Chương 407: Bắt đầu tìm mộ cụ

***
Phải nói thật là tôi cũng có chút e dè khi Sơn Ca ngủ lại nhà tôi một đêm. Tôi thật sự chẳng hiểu bố tôi đã tính toán như thế nào mà lại giao một việc hệ trọng như tìm mộ cụ nội vào tay một thằng như tôi. Nói gì thì nói, trong con mắt của mọi người thì tôi vẫn chỉ là một đứa ăn chưa no, lo chưa tới. Tôi có thể biết vài việc nhưng nhiều việc tôi lại chẳng biết gì, bởi thế tôi đồ rằng Sơn Ca đã nói gì đó khiến bố tôi cảm thấy tin tưởng. Nếu sự thật là như vậy thì tay Sơn Ca này đúng là một người đáng gờm.

Tôi lo lắng Sơn Ca sẽ chạm mặt chị Ma nhưng vừa hay chị Ma đi chơi mãi vẫn chưa về, vì bí mật của mình sẽ không bị lộ nên tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi nằm trên võng tủm tỉm cười một mình, Sơn Ca ngồi xem tivi với bà già chợt hỏi:

- Mày đang nghĩ cái gì mà cười một mình thế?

- Không, tự nhiên em muốn cười vậy thôi.

Tôi trả lời mà mắt vẫn nhắm nghiền. Sơn Ca vẫn hỏi thêm:

- Đừng nói với tao là mày đang nghĩ rằng mộ cụ nội mày khó tìm nhé?

Tôi nghe như vậy thì nhổm người ngồi dậy hỏi:

- Ờ đấy! Lúc chiều em nói rồi, làng em bốn bề là cánh đồng bát ngát, ngoài Cầu Khoai cũng có hàng trăm mộ vô danh thậm chí đã mất nấm, anh tìm kiểu gì?

- Tao tìm được thì tao mới là thầy, mày muốn biết thì nhận tao làm thầy tao dạy cho.

- Anh không nói thì thôi, dù sao sớm mai em cũng sẽ biết. Chỉ sợ anh tốn công nhọc sức mà chẳng tìm được lại trách em thôi.

- Mày đừng lo. Tao đây có lòng tin vào bản thân, chỉ cần có mày đi cùng nhất định tao sẽ tìm được, thậm chí rất nhanh ấy chứ.

Tôi không nói thêm mà ngả người xuống võng nằm đong đưa, đôi mắt trong veo của tôi nhìn trân trân lên nóc nhà, nhìn mấy cái xà ngang bằng gỗ với những chữ Hán viết chi chít, thứ chứ mà tôi không biết và sau nhiều năm tôi cũng chưa bao giờ cố tìm hiểu những chữ viết trên những thanh xà ngang nhà mình là gì bởi đơn giản một điều, đối với tôi những thứ này… không cổ! Ngôi nhà này cũng chỉ hơn tôi một tuổi, chẳng có gì đáng để khám phá hết.

Tôi nghĩ đến buổi sớm mai thức giấc lúc 4 giờ mà thấy nản, xưa nay tôi làm việc gì cũng đều phải tính toán kỹ, có kế hoạch đàng hoàng nhưng lần này tự nhiên được giao một nhiệm vụ chẳng rõ ràng, chỉ cần đi cùng với Sơn Ca là sẽ tìm được mộ! Tôi bán tín bán nghi, đời này tôi đã thấy nhiều việc khó tin nhưng việc tìm mộ không có chút manh mối nào khác gì mò kim đáy bể. Nghĩ đến cảnh cả ngày mai thất thểu, bước thấp bước cao đi theo Sơn Ca như một thằng tiểu đồng khắp cánh đồng làng là tôi đã cảm thấy vã mồ hôi. Tôi là một thằng lười, tôi chỉ chăm chỉ với việc nào do bản thân tôi thích làm mà thôi.

- "Nhưng mà cũng chẳng biết được, để xem tay này phép thuật cao siêu đến đâu, để xem anh ấy tìm kiểu gì. Mình thì biết chỗ rồi nhưng đời nào mình chỉ."

Tôi mang theo nụ cười tủm tỉm của mình vào giấc ngủ ngay trên võng cho đến khi được đánh thức để leo lên phản nằm ngủ cùng với Sơn Ca. Tôi đang cơn ngái ngủ nên làm một giấc cho đến khi cảm thấy mình phải thức dậy để đi vệ sinh, lúc đó có lẽ khoảng hơn 1 giờ sáng bởi ánh trăng đã treo cao và ngả về hướng Tây thay vì ngay trên đỉnh đầu. (Trăng cũng mọc đằng Đông, lặn đằng Tây giống như mặt trời, có khác chăng là trước ngày rằm phần trăng khuyết ở phía Đông còn sau ngày rằm phần trăng khuyết ở phía Tây.) Nửa đêm trăng thanh, gió hiu hiu thổi, cảnh vật vào những đêm trăng sáng bao giờ cũng huyền ảo và đẹp gấp bội phần những đêm tối trời.

Tôi trở lại phản tiếp tục giấc ngủ của mình nhưng vừa mới nhắm mắt lại được vài giây, não bộ của tôi chợt như bừng tỉnh, hai mắt mở thao láo, chớp đến mấy lần. Tôi tỉnh táo đến lạ. Dỏng tai lắng nghe tiếng thở của Sơn Ca vẫn đều đều từng nhịp. Câu hỏi từ lúc chiều lại lởn vởn trong đầu tôi:

- "Ông này có xuất hồn đi dạo ban đêm không nhỉ?"

Chỉ có một cách để tìm lời giải đáp ấy là tự mình khám phá, tôi trở mình quay sang phía Sơn Ca, mắt hé mở một lúc mới quen dần với ánh sáng mờ của đèn dầu vặn nhỏ. Sơn Ca nằm ngửa thẳng tắp, hai tay để trước bụng, tôi không thể nằm ngủ trong tư thế này. Khi ngủ tôi luôn nằm co mình sang bên trái hoặc bên phải, sau nhiều năm nghiên cứu, tôi nhận ra mình quay sang bên trái sẽ dễ ngủ hơn rất nhiều. Một lúc sau tôi vờ đụng tay, đụng chân vào người Sơn Ca rồi chờ đợi. Vài phút trôi qua Sơn Ca vẫn không hề động đậy dù tôi cố tình dùng chân đá thử vài lần, điều này làm tôi càng khẳng định rằng Sơn Ca đã xuất hồn đi du ngoạn đâu đó.

Tôi đánh bạo nhổm người ngồi dậy, đặt thử lên tay của Sơn Ca, tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh ấy dường như thấp hơn bình thường. Tôi ghé vào tai Sơn Ca thì thầm:

- Anh Ca ơi dậy đi vệ sinh!

Sơn Ca vẫn ngủ ngon lành, tôi nghĩ anh ấy ngủ say nên thử lay nhưng cũng vô ích.

- "Chắc chắn là xuất hồn đi tìm mộ rồi, thân nhiệt ông này lạnh hơn bình thường. Nằm ngủ gì mà như… nằm trong quan tài thế này?"

Bất giác tôi nhớ lại đôi lần hồn mình cũng bị rủ rê đi đó đây chắc khi đó thân nhiệt của tôi cũng thấp như thế này, tôi chợt rùng mình một cái rồi nằm xuống, quay lưng lại với Sơn Ca, cố gắng vỗ về giấc ngủ nhưng thật không dễ. Cảm giác mình đang nằm cạnh một người mà hồn phách đang chu du nơi nào thật khó tả, có đôi chút rợn rợn, trong lòng cũng bối rối. Tôi nghĩ mình đã mất rất nhiều thời gian để trở lại giấc ngủ cho đến khi đồng hồ kêu chuông và bà dậy bật điện. Tôi dụi mắt quay lại nhìn Sơn Ca nhưng anh ta đã thức từ lúc nào.

- Anh Ca đâu rồi bà?

- Nó mới dậy, chắc đi vệ sinh.

Tôi che miệng ngáp, trong đầu lởn vởn những câu hỏi không lời đáp về người thanh niên kỳ lạ này. Thật ra tôi nghĩ mình cũng là một thằng chẳng bình thường nhưng khi có cơ hội tiếp xúc với một tay kỳ lạ thật sự cũng là cơ hội để tôi nhìn lại chính bản thân mình.

Sơn Ca từ ngoài sân trở vào, anh ta mở một thùng cạc tông nhỏ đã mang theo ra, bên trong có nhiều thứ như hoa quả, vàng mã, mấy thẻ hương, nến… Thấy tôi có vẻ thắc mắc, Sơn Ca giải thích:

- Những thứ này tao mua sẵn từ chiều qua trước khi lên đây, làng mày chẳng có cái gì mà mua ngoài vài thứ bánh kẹo ăn vặt.

- Bố em đã gửi tiền anh chưa?

- Tiền bạc là phụ, hôm trước bố mày đưa cho tao hẳn một triệu, cái chỗ này mua hết có hơn hai trăm nghìn. Mày không phải bận tâm. Bây giờ mày bê cái thùng này đi theo tao.

- Mình đi đâu trước?

- Mày dẫn tao lên gần khu gò mả của Mẹ Sư!

Tôi cố gắng nhắm tịt mắt, lấy tay che miệng ngáp để che giấu đi sự ngạc nhiên của mình, uể oải đáp:

- Vâng! Lên mả của Mẹ Sư xong thì đi đâu nữa anh?

- Hỏi hơi nhiều, cứ đưa tao đến gần gò đó đã rồi tính.

- Bố em có nói với anh mộ cụ nội em ở đâu không?

- Hôm trước bố mày nói là gần mả của Mẹ Sư, ngoài ra không có biết thêm gì.

- Gò đó cũng gần đây thôi anh, đi bộ vài phút là đến nơi.

Bà Già để một nải chuối lên ban thờ gia tiên, thắp mấy nén hương. Sơn Ca hất hàm nói với tôi:

- Mày khấn tổ tiên phù hộ độ trì, đưa đường chỉ lối để tìm được mộ phần của cụ nội mày. Mày nhớ xưng tên, tuổi, con của ai… luôn.

Tôi làu bàu:

- Tổ tiên thì phải biết mặt con cháu mình chứ, cần gì phải kê khai.

- Ơ cái thằng! Mày sinh vào giờ nào mà trước khi làm cái gì cũng phải nói một câu mới làm thế? Bảo làm gì thì cứ làm, có bảo mày đi chết đâu mà làu bàu.

- Được rồi, được rồi.

Tôi làm theo chỉ dẫn của Sơn Ca. Sau khi tôi khấn vái xong, Sơn Ca cũng châm ba nén hương cắm lên bát hương gia tiên, anh ta khấn nhưng tôi không nghe thấy mặc dù đang đứng gần bên, có lẽ cũng giống như cách mà tôi nói chuyện với hai chị ma.

Tôi bê hộp các tông ra ngoài hiên đứng đợi, mới 4 giờ sáng, ngoài trời hơi lạnh, chỉ cần mặc áo dài tay hoặc khoác một chiếc áo khoác mỏng là xong. Tôi bước xuống sân, quay mặt về hướng luỹ tre đang rì rào trong gió, những cơn gió mát lạnh thổi vào mặt giúp tôi tỉnh táo hơn, cơn ngái ngủ đã không còn. Ngẩng đầu lên bầu trời cao vời vợi, trăng đã ngả hẳn về đằng Tây, chỉ độ hai tiếng nữa là mặt trời sẽ ló dạng.

Bốn bề tĩnh lặng, làng xóm chìm trong ánh sáng trăng.

Bà từ trong nhà đưa cho tôi một cái túi vải nhỏ theo lời dặn của Sơn Ca, tôi mở miệng túi ra nhìn thử, những thứ bên trong khiến tôi không hiểu vì sao phải mang theo, định lên tiếng hỏi Sơn Ca thì anh ta đã chặn họng:

- Không phải hỏi, mang theo sẽ cần dùng.

Tôi nhìn Sơn Ca rồi lại nhìn vào cái túi vải, ánh mắt đầy khó hiểu nhưng cũng chỉ biết nhún vai thể hiện sẽ làm theo lời Sơn Ca nói. Tôi cho cái túi vải đựng vài thứ linh tinh mà bà vừa đưa cho tôi vào trong hộp các tông rồi bê ra ngoài cổng. Sơn Ca đi phía sau, tiếng bật lửa lạch cạch vài cái, tôi ngửi thấy mùi khói thuốc. Sơn Ca rủ rê:

- Làm hơi cho ấm người không? Cũng tỉnh ngủ!

Tôi vẫn bước về phía trước, không quay đầu lại trả lời:

- Hút hít hư người anh ơi.

- Không hút, không uống, không cờ bạc, không gái gú… Mày định trở thành thầy chùa hả?

- Em có uống nước ngọt, thi thoảng cũng đánh bạc, làng này không đánh bạc còn gì là bản sắc, còn gì là truyền thống.

- Toàn những trò trẻ con, mà mày vẫn còn trẻ con thật. Thôi không hút thì tốt.

- Mả của Mẹ Sư ngay đăng kia kìa, mình đi thẳng lên gò đất luôn hay sao anh?

- Ừ, tao với mày lên gò đã rồi tính. Làng mày nhỏ mà ruộng đồng nhiều nhỉ?

- Nhà em chẳng có mảnh ruộng nào.

- Thôi thoát được kiếp con trâu đi trước cái cày theo sau là tốt rồi, bao người phấn đấu để thoát khỏi nghề nông. Bọn mày học hành đến nơi đến chốn cũng là để tương lai xán lạn. Ông bà già tao vẫn làm nông, cơ cực bao năm mà có đủ ăn đâu.

- Nhà anh cũng làm ruộng à, thế anh có biết cày bừa không?

- Không, tao không biết làm ruộng.

- Em cũng thế.

- Nhưng tao khác mày, tao không làm ruộng là do ốm yếu, dặt dẹo, ngày ngủ đêm mơ. Thôi thì mỗi người mỗi nghề, xã hội phân công cả rồi.

Tôi leo lên gò đất, Sơn Ca bám theo sau. Đứng trên gò, Sơn Ca hai tay chống nạnh, điếu thuốc lá trên môi đỏ rực. Tôi đứng gần bên chờ đợi Sơn Ca sai bảo nhưng đứng ngó nghiêng một hồi anh ta đi xuống ven gò, đứng trên một bờ ruộng cúi xuống hí hoáy làm gì đó, lát sau đứng lên giơ bàn tay có một nắm cỏ thả ra. Cỏ theo gió bay lả tả về một hướng. Tôi hỏi:

- Anh dùng cỏ để xem hướng gió ạ? Bây giờ sắp đến mùa hè, đứng nơi đồng không mông quạnh như này gió mùa theo hướng Tây Nam thổi ngược đấy anh.

- Mày cũng để ý những thứ này hả?

- À không, ở đây mấy năm thì em biết thế thôi, thói quen ấy mà.

- Chẳng phải thằng nào tầm tuổi mày cũng để ý đến những thứ này.

Sơn Ca vừa nói vừa ngoảnh đầu như đang tìm kiếm cái gì, một lúc sau Sơn Ca ra hiệu cho tôi đi theo. Trong lòng tôi hồi hộp thấy rõ bởi hướng mà Sơn Ca đang bước đến quả thật đúng hướng mà chừng nửa năm trước cụ nội đã dẫn tôi theo trong giấc mơ. Đi được khoảng chừng mười mét Sơn Ca quay lại thò tay vào cái hộp tôi đang bê theo lấy ra một thẻ hương, một xấp tiền âm phủ cùng một tờ giấy ố vàng viết vài hình thù lạ bằng mực tàu, nhìn giống những con giun. Bó hương được đốt cháy soi rõ một khoảng xung quanh, Sơn Ca vẩy cho tắt lửa sau đó đứng rất trang nghiêm, mặt hướng về phía Đông, hai tay chắp lại giữ chặt bó hương. Anh ta lẩm nhẩm khấn rồi vái, tự tay đốt tiền âm phủ còn tờ giấy ố vàng kia thì chưa đốt vội. Sau khi ba nén hương được cắm thẳng hàng xuống ven bờ ruộng, Sơn Ca bất chợt vung tay ném tờ giấy ố vàng trong tay lên cao, trong khi tờ giấy còn lơ lửng trong không trung chưa rơi xuống đất thì bó hương mà Sơn Ca đang cầm trong tay chợt cháy bùng lên. Sơn Ca dùng bó hương thay cho cây bút lông, vẽ vào khoảng không trước mặt vài đường. Bó hương chạm vào tờ giấy đang rơi, tờ giấy vì thế cũng bén lửa và cháy rất nhanh, đến khi rơi xuống ruộng lúa thì chỉ còn lại những tàn tro bay tứ tung. Tôi há hốc miệng đứng nhìn mọi việc xảy ra ngay trước mắt, không nói được lời nào.

Lửa lại tắt, bó hương đã cháy được phân nửa. Sơn Ca đi thêm khoảng một chục mét rồi hai tay lại múa, những đốm lửa của bó hương để lại tàn ảnh, tôi nhìn một lúc thấy hai mắt bị hoa lên, phải lắc đầu, chớp mắt mấy lần rồi nhìn sang chỗ khác. Tôi phải công nhận đôi tay của anh ta rất dẻo.

Sơn Ca cắm phần còn lại của bó hương xuống ngay bờ ruộng rồi phủi tay nói với tôi:

- Đi thẳng về hướng Đông thêm một trăm mét, mày đi trước.

Tôi ngẩn người ra nhưng cũng làm theo, tôi bây giờ có khác gì một thằng hầu đâu. Mỗi bước chân của tôi về phía trước là mỗi lần tim đập chân sắp run bởi đường đi gần giống y hệt như tôi đã từng. Thi thoảng tôi ngoái đầu lại nhìn Sơn Ca, anh ta thong dong bước đằng sau, trên miệng đã phì phèo một điếu thuốc mới được châm.

- "Tay này tài nhỉ? Bốn phương tám hướng mà anh ta bảo mình đi đúng hướng này, đừng nói là đi một mạch đến mộ của cụ luôn thì không biết nên giải thích ra làm sao."

Tôi vừa bước đi mà trong lòng buồn vui lẫn lộn, thêm cả hồi hộp như đang theo dõi một thước phim hành động đoạn gay cấn.

Tôi dừng lại khi áng chừng mình đã đi được một trăm mét như lời dặn, Sơn Ca lách người lên lấy thêm tiền, vàng mã, anh ta lại hoá vàng ngay trên bờ ruộng rồi lại dùng một bó hương vẽ lung tung vào khoảng không trước mặt. Tôi không biết anh ta đang múa võ hay lên đồng, chỉ biết là những động tác này lặp lại những gì anh ta đã làm trước đó mấy phút.

- Tò mò hả?

Tôi gật đầu, hai mắt mở thao láo. Sơn Ca tủm tỉm cười:

- Hỏi đường ma quỷ thì cũng phải trả công cho người ta chứ.

- Tiền… tiền này tiêu được hả anh? – Tôi giả bộ hỏi cho có chuyện.

- Tiền thì phải tiêu được chứ, à, nếu vàng thì tốt hơn. Thời nào thì vàng cũng có giá trị.

Sơn Ca lấy từ trong hộp các tông mà tôi đang bê ra một chai rượu nếp cái hoa vàng, anh ta mở nắp rưới hết chai rượu ra xung quanh. Mùi thơm của loại rượu này thật dễ chịu. Quả thật sau khi Sơn Ca mở nắp chai rượu thì tôi chợt rùng mình vì cảm thấy hơi lạnh phả vào gáy.

- Lạnh không?

Tôi lắc đầu. Sơn Ca giải thích:

- Mấy vong hồn đang đứng gần mày đấy, họ bảo có thể cho họ thêm ít rượu được không.

Tôi vô thức quay đầu nhìn trước sau, vẻ mặt không hề hốt hoảng. Sơn Ca nhăn mặt:

- Mày không sợ à?

- Em chẳng thấy gì cả.

- Cứng bóng vía nhỉ!

Sơn Ca lấy thêm một sấp tiền vàng ra hoá xong xuôi rồi hất tay tôi ra hiệu đi theo anh ta. Lần này đi thẳng được độ mươi mét thì rẽ trái một đoạn ngắn sau đó lại rẽ phải đi men theo bờ ruộng.

- Liệu có đúng hướng không anh? Mình đi thẳng mãi về hướng này là sang làng khác đấy.

Sơn Ca trả lời thản nhiên:

- Họ chỉ đường dẫn lối thì mình cứ đi thôi.

- Ai… ai chỉ cho anh?

- Thì ma chứ ai!

Tôi bĩu môi nửa tin nửa ngờ, sự thật là tôi cảm thấy lạnh nhưng chẳng thấy gì xung quanh dù có nheo mắt nhìn nhiều lần. Sơn Ca nhìn tôi cười đắc ý, dường như anh ta đang chờ đợi tôi thể hiện sự sợ hãi hoặc đại loại như vậy nhưng có vẻ như mặt tôi cứ nghệt ra.

Sơn Ca cứ lặp đi lặp lại những hành động hoá vàng, đốt bó hương, tung tờ giấy… thêm vài lần nữa, cuối cùng Sơn Ca cũng đến rất gần thửa ruộng mà tôi đã ghi nhớ. Điều này thật sự làm tôi ngạc nhiên, tôi biết rằng Sơn Ca đã nhờ đến ma quỷ đưa đường chỉ lối nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết rõ. Từ chỗ tôi và Sơn Ca đang đứng đến vị trí chính xác của mộ cụ nội không tới ba chục mét. Tôi hồi hộp chờ đợi Sơn Ca hoá vàng, thắp hương nhưng dường như anh ta cũng cảm nhận được rằng đích đến đã ở rất gần.

***