Chương 70: Tập kích đêm giáng sinh

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 70: Tập kích đêm giáng sinh

Chương 70: Tập kích đêm giáng sinh


Từ hành lang tầng hầm ở Hogwarts, hai đứa chúng nó đã chuyển hướng đến đại sảnh đường tối đen như mực mà không về nhà vệ sinh nữ ở tầng 3 nữa. Không vì lý do gì khác, mà là bởi vì thứ thuốc đa dịch mà chúng nó uống đã sắp hết tác dụng. Harry và Tristan đều đang biến trở lại bộ dạng nguyên bản của mình.

Cái khó chịu nhất lúc này là cả hai đều đang khoác lên người bộ đồng phục ngoại cỡ của nhà Slytherin, hiển nhiên là khi biến về bộ dáng nguyên bản, hai bộ quần áo này đều trở nên rộng thùng thình, thiếu điều tuột hết cả ra (ý của Tristan là mấy cái quần, nó phải vừa chạy vừa giữ chặt đai quần lại, cái eo thằng Crabbe bự gấp đôi eo của nó mà).

Nhưng mà với mấy chiếc giày thì Tristan hoàn toàn bó tay, bàn chân của nó cứ tuột miết ra khỏi mấy chiếc giày khổng lồ của thằng Crabbe. Nhiều lúc nó muốn quẳng bọn chúng đi cho rồi.

Hai đứa té nhào ở bậc thềm dẫn đến lối vào Sảnh đường tối thui, ở đó vang lên tiếng lục đục từ góc xép mà tụi nó đã nhốt hai thằng Goyle và Crabbe thật.

Tụi nó chưa kịp lồm cồm bò dậy thì đã có hai bóng đen ập đến mà đỡ lấy.

"Ron? Hermione? Hai cậu làm gì ở đây?"

Thằng anh họ của nó trả lời:

"Thì nhiệm vụ của bọn mình là tiếp ứng cho hai cậu mà. Hermione cho rằng hai cậu chắc chắn sẽ về đây trước, cho nên bọn mình chờ ở nơi này. "

Hermione thì lại quăng cho tụi nó hai bọc đồ:

"Quần áo của hai cậu ở hết trong này. Các cậu ra kia thay đồ đi!"

"Tạ ơn Merlin, mình chịu đủ bộ quần áo rộng thùng thình này rồi."

Ron liền hối thúc:

"Thay quần áo nhanh nhanh lên đi rồi kể cho bọn mình nghe về cuộc đột nhập vừa nãy của hai cậu. Mình nóng lòng nghe về mấy chuyện đó lắm rồi! "

Tristan ôm bọc quần áo của mình, ngượng ngùng mà nhìn Hermione:

"Hermione, cậu có thể quay đi chỗ khác dùm mình được không? Tốt nhất là làm phiền cậu dời gót khỏi đại sảnh đường càng tốt, bọn mình còn phải thay đồ nữa."

Mặt cô bé đỏ phừng phừng lên, lập tức xoay người rời đi, còn bỏ lại một câu:

"Hừ! Ai mà thèm nhìn cơ chứ!"

Dưới sự thúc giục liên tục của Ron, không đến 5 phút sau, Tristan cùng với Harry đã mặc trên người một bộ quần áo vừa người bước ra khỏi đại sảnh đường.

Harry lúc này cũng không thể chờ nỗi mà bắt đầu kể cho hai đứa còn lại nghe về những gì vừa mới xảy ra ở phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Lúc đầu, khi nghe thằng Malfoy nói xấu cha mẹ của mình, Ron tức lồng lộn lên. Nếu không phải là có Tristan cùng với Harry ngăn cản thì có khi nó đã tìm thằng Malfoy mà tấn cho nó một trận rồi. Harry khuyên can:

"Không cần đâu Ron, Tristan đã giúp cậu làm việc đó rồi."

Ron nhìn sang thằng em họ mà gặng hỏi:

"Thật sao,Tristan? Cậu đã tẩn thằng Malfoy một trận ra trò rồi à?"

Tristan gật đầu xác nhận:

"Coi như là như vậy đi. Tuy rằng lúc đó mình không biết gì cả."

"Là sao?"

Tristan nhìn về phía Harry, chờ đợi thằng bạn giải thích tất cả, nó có biết chuyện gì xảy ra đâu? Càng nói nhiều thì sẽ càng dễ dàng lộ tẩy, tốt nhất là cứ theo ý của bọn họ là được.

Niềm tin của Tristan đã đặt vào đúng người, Harry tiếp theo đó một năm một mười kể về những gì diễn ra tiếp sau đó.

Khi nghe đến Tristan vừa mới lật tung phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin lên, Ron không khỏi há hốc mồm, dùng ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ mà nhìn nó.

"Tuyệt cú mèo luôn đó Tristan. Ngay cả hai anh Fred và George cũng chưa nghĩ đến lật tung phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin lên. Lát nữa mình phải kể cho hai ảnh nghe chuyện này mới được."

Tristan xấu hổ gãi gãi đầu mình, Ron nói quá đi, nó đâu có cố ý đâu, tất cả chỉ là vô tình mà thôi.

Nhưng mà Hermione lại cau mày một cách đáng sợ, nhỏ nói:

"Tristan, chuyện lớn như vậy thì cậu phải báo cáo cho giáo viên liền chứ, lỡ có ai đó bị thương thì sao?"

"Đừng có điên, Hermione!" Ron liền lên tiếng bảo vệ. "Lúc đó Tristan còn trong bộ dáng của thằng Gabble, lỡ đâu giữa chừng cậu ấy biến trở lại như cũ làm sao? Lúc đó cậu lấy gì giải thích cho các giáo sư là tụi mình chỉ tính dùng thuốc đa dịch đột nhập vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin chỉ là để hỏi thăm thằng Malfoy về Người thừa kế đây."

"Nhưng là …"

"Không sao đâu!" Tristan gỡ mắt kính của mình ra lau chùi một chút rồi nói: "Lúc đó mình chỉ nghĩ đến bộ dạng của lão Snape là hai chân nhũn ra rồi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng lúc này ngẫm lại, thì thấy hai đứa bọn mình chạy thoát được đã là quý hóa lắm rồi. Với lại Hermione, đó là phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin mà, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra …"

Lúc này tụi nó vừa mới đi qua một chỗ rẽ trên hành lang, quang cảnh trước mắt kinh hoàng đến mức nó không thể nói nổi nữa.

Thằng bé cảm thấy dạ dày của mình quặn đau, cả người lạnh lẽo như vừa mới bị quăng xuống mặt hồ đen vào lúc này vậy.

Justin đang nằm dài trên sàn, cứng đơ và lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn trợn trừng ngó lên trần, nét kinh hoàng sửng sốt còn nguyên trên gương mặt. Và không chỉ một một mình Justin. Cạnh bên nó là hai hình thù khác, một trong số đó là một nam sinh năm nhất cũng thuộc nhà Hufflepuff, tên là John Hart, còn hình thù còn lại là thứ quái lạ nhất mà Tristan từng thấy.

Đó chính là con ma thầy tu béo của nhà Hufflepuff, nhưng con ma này không còn trong suốt với chút màu trắng mờ mờ nữa, mà đen thui và ám khói, cũng ngay đơ cán cuốc, nhưng lơ lửng trên không trong tư thế nằm ngang, cách mặt sàn chừng 6 inch, gương mặt đầy mỡ của ông cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ giống như hai đứa học sinh thuộc nhà của mình.

Suy nghĩ đầu tiên của Tristan là rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt, nếu bị bắt gặp thì coi như xong. Lúc đó thì dù có nhảy xuống dòng sông Nyx cũng không thể rửa sạch được.

Nhưng mà nó chưa kịp làm gì cả thì cánh cửa ngay bên phải nó chợt mở banh ra. Con yêu tinh Peeves phóng vọt ra kêu ré lên:

"Ủa? Thì ra là Potter và đồng bọn của nó!"

Peeves khanh khách mà cười, liền nhảy qua nhảy lai mà từ bọn họ bên người đi qua,

"Bọn mày đang làm cái gì, vì cái gì lén lút?"

Ơû lưng chừng không trung, con yêu tinh Peeves chợt dừng lại. Nó lộn đầu xuống, quan sát Justin, John và thầy tu béo. Rồi nó bật trở lại, vọt lên cao hớp hơi đầy buồng phổi mà hô hoán ầm ĩ:
-
"TẤN CÔNG! LẠI TẤN CÔNG MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN NGƯỜI TA HAY MA CỎ GÌ YÊN TH N ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT TH N! TẤẤẤẤN CÔÔNG!"

Tuy là đang trong kỳ nghỉ lễ giáng sinh, nhưng dưới sự la hét của con yêu tinh Peeves, cả tòa lâu đài đều náo nhiệt hẳn lên, mọi người từ bốn phương tám hướng đổ dồn về nơi này.

Cũng may mà tổng số học sinh ở lại lâu đài lúc này cũng không nhiều cho nên mấy nạn nhân nhà Hufflepuff thoát khỏi số phận bị dẫm đạp. Nhưng mà mấy đứa tụi nó vẫn tránh khỏi bị đè bẹp vào tường trong khi các giáo sư khác đang ra sức giữ vững trật tự.

Giáo sư McGonagall chạy tới, trên người vẫn còn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ của mình, cô dùng cây đũa phép gõ lên một tiếng nổ lớn khiến mọi người nín khe. Bấy giờ giáo sư ra lệnh mọi người trở về phòng sinh hoạt chung của từng nhà, không được ra khỏi cửa nửa bước.