Chương 71: Mời lên uống trà ở phòng hiệu trưởng

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 71: Mời lên uống trà ở phòng hiệu trưởng

Chương 71: Mời lên uống trà ở phòng hiệu trưởng


Đám đông dần dần tản ra, nhưng từ đâu đó Tristan vẫn nghe thấy được vài tiếng mắng vô cùng khó nghe. Với lại bọn họ mười phần khẳng định tụi nó chính là hung thủ của cuộc tập kích lần này.

Chết tiệt!

Tristan cảm thấy mình so với đậu nga còn oan hơn. Rõ ràng là chúng nó vừa mới gây chuyện xong, đang tính về phòng sinh hoạt chung để tránh tai vách mạch rừng ai ngờ đâu lại gặp chuyện như vậy.

Khoan đã!

Đột nhiên có một giả thuyết lạnh tóc gáy nổi lên trong đầu Tristan. Bình thường mà nói, giống như những đợt tập kích trước, Tristan sẽ bị con Basilisk hấp dẫn đến gần hiện trường vụ án đúng không?

Nhưng lần này lại khác, nó hoàn toàn không hề cảm thấy được sự tồn tại của con Basilisk. Giống như là con Basilisk bị hấp dẫn bởi thứ gì đó nên thay đổi mục tiêu của mình vậy.

Nhưng có thứ gì hấp dẫn con Basilisk được cơ chứ? Nó tồn tại ở Hogwarts cả ngàn năm rồi, có thể nói nó quen thuộc nơi này hơn tất cả mọi người có mặt ở đây.

Suy nghĩ mấy chuyện này khiến cho Tristan điên hết cả đầu. Tất cả mọi lối đi dường như đều bế tắc hết cả.

Lúc nãy … Lúc nãy …

Chết tiệt! Lúc nãy Tristan vừa mới tạo thành ma lực bạo động ở dưới tầng hầm tại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, còn xuýt tí nữa là hoá thành quái vật nữa. Nếu không có hệ thống ra tay có khi nó đã hoá thành một bãi thịt nhão rồi không chừng.

Khi đó, tuy Tristan vẫn còn vô cùng mơ hồ nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của con đường Wheel of Fortune, hơn nữa nó vẫn không quên hệ thống có thể liên quan đến một lá bài khinh nhờn đâu. Như vậy là đủ thoả thoả vị cách cao rồi, có thể chính lúc đó con Basilisk đã bị Tristan hấp dẫn.

Chết tiệt! Chẳng phải như vậy Tristan đã lọt vào tầm ngắm của con Basilisk rồi ư. Nghĩ đến điều đó thôi thì da gà da vịt của nó nổi hết cả lên.

"Ôi Potter, đồ thối tha, mày đã làm gì hả? Giết lần học trò đi, chắc mày khoái lắm hả?"

Dòng suy nghĩ của thằng bé cứ như thế bị Peeves cắt đứt. Từ nãy đến giờ con yêu tinh vẫn còn đung đưa phía trên đầu mọi người. Nó thăm dò tình huống, nhe răng cười một cách xảo trá. Peeves luôn luôn khoái những cảnh náo động hỗn loạn. Khi các giáo sư cúi xuống xem xét Justin và Thầy tu béo, thì Peeves hát rống lên.

Không chỉ có Tristan mà ngay cả giáo sư McGonagall cũng không thích giọng điệu của Peeves, cô quát lớn:

"Đủ rồi, Peeves!" Con yêu tinh bèn co mình lùi ra sau, nhưng vẫn cố thè lưỡi chế nhạo Harry.

Giáo sư Flitwick cùng với một đám anh chị lớp trên hè nhau khiêng thằng Justin và John vào bệnh xá, nhưng con ma Thầy tu béo phải làm sao đây bây giờ?

Cuối cùng, giáo sư McGonagall búng ngón tay một cái, lấy ra từ không trung một cái quạt bự chảng rồi đưa cho Ginny, hướng dẫn nhỏ cách quạt nhè nhè để đưa hồn ma Thầy tu béo lên cầu thang. Trước khi đi nhỏ còn dùng ánh mắt lo lắng để mà nhìn tụi nó.

Như thế, cả đoạn hành lang chỉ còn lại bốn đứa và giáo sư McGonagall, cô bảo:

"Cả bốn trò đi theo ta, Potter, Weasley, Prewett và cả trò nữa Granger."

Dưới sự dẫn đường của giáo sư McGonagall, bốn đứa tụi nó băng qua các dãy hành lang, vượt qua vài chỗ quẹo rồi dừng lại trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.

Giáo sư McGonagall nói:

"Kẹo chanh!"

Hiển nhiên đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi.

Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động vậy.

Giáo sư McGonagall đi trước, dẫn theo bốn đứa tụi nó bước lên cầu thang. Ngay khi vừa mới bước vào, Tristan nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại vào phía sau.

Cầu thang dẫn theo giáo sư McGonagall cùng với chúng nó xoay tròn càng lên càng cao, càng lúc càng nhanh, đến khi chúng nó có chút choáng váng đầu thì mới dừng lại.

Trước mắt chúng nó là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu đại bàng. Đó là con Griffin, biểu tượng của nhà Gryffindor.

Nếu Tristan đoán không sai thì đây chính là văn phòng của cụ Dumbledore, hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts và cũng là một người xuất thân từ học viện Gryffindor.

Giáo sư McGonagall gõ nhẹ lên cánh cửa. Cánh cửa lặng lẽ mở ra, cả hai bước vào. Giáo sư bảo bốn đứa tụi nó đứng chờ, rồi bỏ đi, để lại tụi nó bơ vơ ở nơi lạ lẫm này.

Cụ Dumbledore lúc này không có ở trong văn phòng của mình, ngay cả giáo sư McGonagall vừa nãy cũng không biết cụ đi đâu. Tristan cho rằng có khả năng rất lớn là cụ đang áp giải con Basilisk về lại hang ổ của mình cũng không chừng.

Tất cả đều quá sức trùng hợp, ngoại trừ Tristan đều có mặt tại cả ba lần tập kích ra thì mấy đứa còn lại cũng hiện diện không ít hơn hai lần. Nói thật ra, ngoài trừ Tristan có thể đoán được một phần nguyên nhân thì ba đứa tụi nó hoang mang vô cùng. Nếu không phải là người trong cuộc, chúng nó cũng phải cho rằng chính tụi nó đã mở ra phòng chứa bí mật.

Tristan tò mò đánh giá chung quanh, có thể nói đây là văn phòng của các giáo sư thú vị nhất mà nó từng ghé thăm. Trong khi đó, ba đứa bạn của thằng bé thì lo sốt vó lên, lo lắng cho tương lai sắp tới của tụi nó.

Đó là một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ.

Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh.

Lại có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát: cái nón phân loại.

Đằng sau cánh cửa có một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim non, vô cùng dễ thương. Nó thoạt nhìn như một quả cầu bằng lông đỏ thẫm, đang nhảy lóc ca lóc cóc trên cành cây, có vẻ vui sướng lắm.

Nhất là khi nhìn thấy Tristan, con chim liền từ nhành cây của mình mà nhảy lên vai thằng bé. Nó có chút nghi ngờ mà hỏi:

"Fawkes, là mày đó hả?"

Nghe Tristan gọi tên của mình, con chim vui sướng kêu lên một tiếng rồi dụi dụi đầu vào má thằng bé.

Bộ dáng của con chim lúc này dễ thương đến nỗi mấy đứa bạn của Tristan quên béng đi mất chuyện của mình mà bu xung quanh thằng bé, tò mò mà quan sát.

" Ê Tristan, bộ cậu biết con chim này à? Giới thiệu cho tụi mình đi."

Tristan cười sủng nịnh nhìn Fawkes mà giới thiệu:

"Đây là Fawkes, con phượng hoàng của giáo sư Dumbledore. Hai đứa bọn mình biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu rồi cơ."

"Nhưng mà đây không phải là con chim non sao? Sao mà hai người quen biết nhau nhiều năm được? Chả lẽ bộ dáng của Fawkes suốt mấy năm qua vẫn luôn là như thế này à?"

"Không phải, Fawkes là một con chim phượng hoàng. Chúng là những sinh vật kỳ diệu, có thể hồi sinh từ đống tro tàn của mình. Ngoài ra chúng có thể mang rất nặng, mà nước mắt chúng lại có sức mạnh hồi sinh. Phượng hoàng mới thiệt là đồ đệ trung thành tuyệt đối."

"Với bộ dáng của Fawkes lúc này mình cho rằng cậu ấy vừa mới hồi sinh không lâu. Mình nói đúng không Fawkes?"

Con phượng hoàng Fawkes kiêu ngạo rúc lên một tiếng rõ to xác nhận những gì mà Tristan vừa nói là hoàn toàn chính xác. Nó cũng dễ dàng né tránh móng vuốt tội ác của tụi Harry, không cho bất cứ ai ngoài Tristan đụng vào, chứng tỏ phẩm giá của mình.

"Kỳ diệu thiệt đó!"

-------------------------

When black cats prowl and pumpkins gleam,
May luck be yours on Halloween.